Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Đời anh DoG (triện thơ máy) - tiếp & hết

Phần 2: Sự nghiệp.






Dân Nghề triền thống theo Bê,
Đội ơn Cu nặng nên thề trung kiên.
Học xong, DoG nhậm chức liền,
Ê-cô-bác, DoG: nhân viên tưới trồng.

Cả ngày ra đứng vào trông,
Trông cây, trông cỏ, rùi trông chuồng bò.
Được kiêm thêm chức coi kho,
DoG vui lắm lắm,”Đời no bụng rùi”.

Buổi sáng ngậm cứt phun cây,
Ban chiều nhổ cỏ, đêm cầy hố phân.
DoG chăm, làm chẳng phân vân.
“Về quê để ngắm đít trâu, đéo thèm?”

Chăm chỉ, DoG chẳng lèm bèm,
Chịu khó ngậm cứt, có thêm tý mầu.
Thi tài yên nghỉ đã lâu,
Nay đời nho nhã, lại sâu ra ngoài.

Mở cái lốc, để khoe tài.
Thi ca ghê lắm, mấy ai không thèm.
Một ngày, nhận được Pi-em,
“Làm CAM, DoG nhé, thổi kèn cho Bê.”

Từ nay, thỏa chí, đúng nghề,
Ngậm cứt nhúc nhắc, còn thì on-lai.
DoG ngồi hóng mạng, hóng đài.
Thấy đâu có bật, nhảy vào, chiến luôn.

Rằng, dân là lũ “lầu chôn”
Đã tham, lại dốt, biết lồn gì đâu.
Rằng, bọn chí thức đầu trâu,
Adua, khoe mẽ, cái đầu đầy phân.

Rằng, Cụ là bậc thánh thần,
Bê là cao cả, muôn phần vinh quang.
“Cậu đây trân quý như Vàng,
Chưởi vì tâm huyết, có màng chi đâu?”

Quán Bựa, DoG chơi đã lâu,
Cũng thơ, cũng nhạc, cũng ngầu như ai.
Nói chung cả Quán khen tài’
DoG khoái chí lắm, vẫy tai tít mù.

Thế rùi câu chiện đẩy đưa,
Đến chiện Bê – Cụ, DoG hùa mới Cam.
Cặp đôi cứ thế là bam,
Lúc bàn nghị định, lúc bàn thông tư.

Hỏa mù tung tít mịt mù,
Đánh võng các kiểu, rối như lông buồi.
Khi mà thấy sự chẳng xuôi,
Cùng lặn, hoặc chiển sang bài chưởi rông.

“Địt mẹ thằng Diện hán nôm,
Tiên nhân Bọ lập, mặt lồn Đông A.
Tổ sư bọn chống Bê ta,
Bọn Bựa ngu ngẫn, Bê là đỉnh cao.”

Rùi DoG cứ thế thao thao,
Rằng “Lũ chống Đỏng tào lao, trình gì?”
DoG sủa, ai cũng phải nghi,
Vì toàn chưởi đổng, lấy gì làm tin?

DoG thì cứ thế hiên thiên,
Chiện gì cũng tỏ, cũng duyên, cũng tài.
Rằng: “Trên cái cõi ảo nài.
Cậu là số một, số hai, chớ đùa”.

Ngày tháng vun vút thoi đưa,
DoG thổi kèn nhẽ cũng vừa chục niên.
Cuộc đời sống cảnh thần tiên,
Cứt – kèn giúp DoG dựng nên cơ đồ.

Giờ kiêm thêm chức đổ bô,
Tính ra, chức vụ không vừa đâu nha.
Thi thoảng tấm bánh, đồng quà,
DoG về Nghề xứ, gọi là thăm quê.

Cỗ bàn đón tiếp xum xuê,
DoG tự hào lắm, xứ Nghề nhất anh!
Nức danh Cậu DoG ghẻ hoành,
Nhờ ơn Bê đã để dành cứt cho,

Cuộc đời cậu DoG ấm no,
Cả ngày quàng quạc, chả lo mẹ gì.
Chẳng hoài một kiếp nam nhi,
Tề gia, trị quốc, ai bì nổi đây?

Thơ máy biên đã khá dài,
Tôi phải cút đã, bái bai, xi dìu...

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Đời anh DoG (triện thơ máy)

Phần 1: Thân thế





Nghề An ở rốn xứ Lừa,
Vốn đà nức tiếng từ xưa đến chừ.
Thanh niên trai tráng từ xưa,
Toàn trang lẫm liệt, đéo đùa được đâu.

Tính ra, Nghề rất là ngầu,
Có được mấy vị đứng đầu nước ta.
Theo Sử truyền lối dưa - cà,
Ngày xưa có bác tên là Mai Đen.

Thế rùi, năm tháng lãng quên,
Gần đây thì bác “nhiều tên” xưng hùng.
Dân Nghề từ bấy lẫy lừng,
Đi đâu cũng nổ: “Anh hùng quê choa”.

Đất Nghề mê món thi ca,
Gái – trai, lớn – nhỏ, trẻ - già đều mê.
“Du Nguyễn thật hết chỗ chê!
Nghìn câu sáu – tám, đê mê lòng người.”

Dog Vàng từ nhỏ khác đời,
Ba tuổi, anh đã biết ngồi thẩm du.
Tay trái trầm ngâm mân cu,
Tay mặt khéo léo, cứt tru, ảnh vần.

Thi tài nức tiếng xa gần,
Quần đùi hoa mặc, bất thần phọt thơ.
Từ nhỏ đã biết nằm mơ,
Xuất tình với bé ngây thơ váy đầm.

Năm tuổi đã lộ ấu dâm,
Thấy gái là đã muốn đâm vào rồi.
Tất nhiên, chỉ muốn thế thôi,
Chim như ớt hiểm, nước nôi được giề.

Mười tám tuổi, giã biệt quê,
Lên Thụ đô học, hẹn về dựng xây.
“Tình đầu, em cứ ở đây,
Học xong cậu sẽ về ngay, cưới nàng.”

Tất nhiên gái tin DoG Vàng,
Thế là vác cái ngàn vàng ra dâng.
DoG Vàng xúc động lâng lâng,
Mở ra, rùi đóng, DoG không mần gì?

“Tình đầu” thấy vậy, hồ nghi,
“DoG ơi, em đã làm gì không nên?”
Cười buồn, DoG vỗ về em,
“Cậu như gà trống, đã bem xong rùi.”

“Tình đầu” rất chi bùi ngùi,
“Hóa ra được nhõn mõm thôi, báu gì”.
Thế là từ lúc DoG đi,
Tháng sau nàng đã vu quy, theo chồng.

Nghe tin, DoG uất nghẹn lòng,
“Đã thế, ở lại, cậu không về Nghề.
Về nhà còn cái đéo giề,
Học xong ở lại, kiếm nghề mần ăn”.

Sanh viên, suốt tháng đói nhăn,
DoG đi tán gái băn khoăn nhiều điều.
Được cái, dân Nghề vốn liều,
Ghi-ta quạt chả, điều điều khắp nơi.

Thêm tài thơ sến rụng rơi,
Học xong, DoG cũng có nơi vui vầy.
Tất nhiên, cái số cứt dây,
Đòi hỏi gì nữa, gái nầy cùng quê.










Phần 2: câu viu đã, bốt sau.

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

Đời anh Bom (triện thơ máy)



Bom sinh ở Cổ Nhuế làng,
Trưởng nam danh tộc nhất làng nghề phân.
Mới sinh tiếng đã rần rần,
Quái nhân dị tướng, vửa đần, vửa dâm.


A-lô thối tựa tre ngâm
Người lùn, mắt lé, môi thâm, mặt chì.
Đầu trọc lóc, đít thâm xì,
Chục tháng đã biết chạy đi soi hàng.


Gia cảnh Bom rất huy hoàng,
Nối dòng theo Cụ, xếp hàng Công Khanh.
Đi sơ tán, chạy loanh quanh,
Ngón dâm cứ thế phát nhanh, vù vù.


Bốn tuổi đã biết lồn – cu,
Thủ dâm thuật đã trường tu, lên thần.
Ti nhiên do xóc vô ngần,
Lòi rom từ bé, muôn phần đớn đau.


Nhà chật, có phòng riêng đâu,
Nhìn pa "nện" má, lòng sầu bi thương.
Rằng, thương cho kiếp đêm trường,
Thú vui chồng vợ đoạn trường, gian nan.


Nằm im, thở khẽ trong màn,
Vửa xem, vửa ngẫm ra ngàn điều hay.
Nào “giồng cải”, nào “vác cày”, (1)
Cầm chim, sờ bướm, vặn tay, giật đầu.


Thủ dâm thuật luyện rất ngầu,
Khổ dâm cũng trải, thiếu đâu ngón nghề.
Ngoài ra, đời rất là phê,
Rình xem tỉn lén, rồi về quay tay.


Mười lăm tuổi, được đi Tây,
Bõ công Bom đã quay tay miệt mài.(2)
Cá ra biển rộng, sông dài,
Vang danh thiên hạ kỳ tài làng Phân.


Nhận học bổng, chẳng lần khân,
Nga Sô thẳng tiến, dấn thân vào đời.
Ô-đét-xa, chốn tuyệt vời,
Thỏa lòng mong đợi 1 đời pa-ma.



Nhưng Bom nào giống người ta,
Không học, chỉ thích gian tà, phô dâm.
Những mong được chọc, được đâm,
Trắng, Đen, Vàng, Đỏ, Bom không nề hà.


Thông minh tột bậc như gà,
Bom bị xỏ mũi dững ba bốn lần.
Bom chán nản, nhẽ mình đần,
Lại thêm số cứt, phận mình lôm côm.


Thưở sinh viên, đói thối mồm,
Bom lên đồi vắng, lồm cồm bò, lăn.
Lừa chó rùi bóp chết nhăn,
Mang về Ký túc, nấu ăn, diệu chè.


Cả đêm đi ỉa té re,
Lũ tham lỗ miệng tóe loe đầy quần.
Từ đấy Bom tự ước nguyền,
Đoạn tình thịt chó, dứt duyên Mộc Tồn. (3)



Dăm năm, học cũng đã xong,
Bom trốn ở lại, bán rong, kiếm tiền.
Mấy khi đến chốn thần tiên,
Trải Tây chưa thỏa, có điên mới về.


Thế rùi từ đó mải mê,
Đông Âu, Nga Ngố lộn về, lộn đi.
Có gặp gỡ, có chia ly,
Bị thêm dăm vố, Bom đi bằng mồm.


Vạ vật thêm dăm ba hôm,
Chịu khổ không xiết, lồm cồm về quê.
Những tưởng 1 trận ê chề,
Ngờ đâu Cổ Nhuế đón về vinh quy.


Làng Phân nhõn Bom thoát ly,
Mới lị lúc bấy đâu bì Sô Liên.
Bom ta sung sướng phát điên,
Đương từ giẻ rách, thoắt lên Ông Hoàng.


Nhà Bom tuy oách nhất làng,
Nhưng nghề hốt cứt, kém sang muôn phần.
Đêm nằm suy tính xa gần,
Bom mang tay nải, quyết mần giáo viên.


Nghề giáo hồi hổi như tiên,
Oai như cóc cụ, tuy tiền không đông.
Đi bộ mòn mấy đôi tông
Bom mua xế nổ, chạy rông, đong hàng.


Tình duyên Bom khá bẽ bàng,
Yêu lên yêu xuống mấy nàng xinh tươi.
Tuy Bom như thể đười ươi,
Nhưng mác Tây học, người đời ước mơ.


Bom vưỡn tâm đắc đến giờ,
Tỉn nguyên cả xóm, toàn cô mỡ màng.
Ti nhiên, có 1 cô nàng,
Bom tưởng được "chén", hóa nàng lừa, "xơi".


Cũng là 1 kiếp dân chơi,
Nghề giáo bó buộc vào nơi lối lề.
Một lần quen thói dâm dê,
Bom bị đuổi việc, cút về quê hương.


Đời Bom từ đấy tha phương,
Xuống Phồng xin xuất Viễn dương hải hành.
Vốn liếng có tý tiếng Anh,
Học mót trong lúc loanh quanh, bụi bờ.


Thủy thủ hồi hổi gà mờ,
Bom biết Anh ngữ, được đưa lên tàu.
Công việc cũng có gì đâu,
Lau dọn chuồng xí, tra dầu, cuộn dây.


Bom được đi đó đi đây,
Cũng là thỏa chí từ ngày bé thơ.
Đến cảng thì tót lên bờ,
Chơi phò, nhặt nhạnh mang về cố hương.


Đi bể cũng dăm năm trường,
Bom dính hủ hóa với phường Pê-đê.
Hà Nụi, bỏn tống Bom về,
Lớ nga lớ ngớ, làm nghề thợ xây.


Theo công trình, lượn đó đây,
Xách xô, trộn vữa, đi dây, trát trần.
Đã xa lánh được mùi phân,
Bom mãn nguyện lắm, lên dần Tinh Hoa.


Làm người, cốt phải thật thà,
Nhưng Bom liến láu, rất là gian manh.
Tán gái chỉ để “tàu nhanh”,
Rùi lên ngựa chạy thả phanh, cút liền.


Thế rùi qua tuổi tráng niên,
Gom được tý vốn, Bom liền về quê.
Định theo nghiệp tổ, hành nghề,
Hay đâu Nghề Cứt đã về thiên thu.


Bấy giờ, tự trách mình ngu,
Học hành lớt chớt, phàm phu, bạc tình.
Còn đây thân xác hôi rình,
Lang thang, vất vưởng, một mình, ai thương?


Thôi thì còn một nắm xương,
Điều nghiên chiện cũ, tìm đường khai tâm.
Giờ thì đã triệt được dâm,
Vì kèn đã hỏng, chỉ đâm bằng mồm.


Bom thường vạ vật chè bồm,
Lê la quán nước, hóng mồm thế gian.
Có chút vốn, cũng thi gan,
Buôn bán kiếm chác, mở mang gia tài.


Giời thương, Bom phất dài dài,
Tư vấn thiên hạ, chẳng hoài mõm loe.
Cũng tậu nhà, cũng mua xe,
Cũng đòi đánh gốp, cũng nghề văn chương.


Bom đạt "Tinh Hoa lề đường",
Mở ra Quán Bựa, một phương xưng hùng.
Thời trẻ lang bạt, vẫy vùng.
Bom nhiều chiện lạ, chiên dùng câu viu.


Chiện Kinh-tài, chiện tình yêu,
Chiện Lừa, chiện Khựa, chiện chiều, chiện trưa.
Chiện Bê, chiện Cụ, chiện xưa,
Chiện ma, chiện quái, chiện mưa, chiện đời.


Tự thấy Tinh Hoa tót vời,
Bom hãnh tiến lắm, lên đời Tiên tri.
Tất nhiên, Bom biết đéo gì,
Nhiều Bựa đương mến, bỏ đi, hoặc dìm.


Bom cũng chẳng chịu ngồi im,
“Ngoài đời Zì đã bị dìm đớn đau.
Lên trên Quán Bựa, còn lâu,
Zì là bạo chúa, phải đâu lìu tìu.”


Tuổi già nắng xế về chiều,
Bom đâm tha thẩn dững điều khi xưa.
"Ngày trước, Zì vưỡn là Lừa,
Tha thứ, em nhé, chiện xưa chớ buồn."


Già hói nên nắng mưa luôn,
Đang vui, thoắt cái đã buồn được ngay.
Buồn tình, Bom lại cầm chầy,
Mò ra sân gốp, múa may chíu chìu.


Thân già ngày một quạnh hiu,
Có con chó phốc sớm chiều ái ân.
Đã trải một kiếp phong trần,
Giờ Bom chỉ muốn nhàn thân, nhẹ đầu.


Chiện Bom nhẽ còn lâu lâu,
Nay tạm viết thế, giải sầu ban trưa,
…  









Ghi chú:

(1): Tiên ông giồng cải, Vác cày qua núi - các tư thế sếch kinh điển
(2): Miệt mài quay tay, vận may sẽ đến - tục ngữ 200X 
(3): Mộc Tồn = Cây còn = Con cầy = Con chó. Tức món thịt chó.



Bonus:

Bom già sến Lễ tình nhân
Kể chiện tình ái muôn phần bi thương.
Thế rồi nghề cứt Bom tương,
Khoe ta lão luyện, tỏ tường hơn ai.

Fà giò mới thật kỳ tài,
Làm thơ như mái, chơi ngai 1 tràng.
Bom rơi vào cảnh bẽ bàng,
Quay sang bới cứt, dìm hàng Bín teo.

Rằng “Đồ ăn theo nói leo,
Gúc được cái ảnh, phịa lèo móc phân?”
Bín teo đéo có lần chần
“Anh móc cứt thật, mùi phân đầy người.

Anh đây chân thật tuyệt vời,
Dì đéo móc cứt, dìm buồi được anh.”
Bom ta thấy sự chẳng lành,
Kiếm cớ cút thẳng, “Đá banh Zì về” 

Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

Đời anh Bín (triện thơ máy)

Bín oằn quê ở Đéo Đâu,
Gia đình lên Nụi, quyết giầu mới thôi.
Giờ ngẫm lại, thấy bồi hồi,
Cũng là một thưở ngọt bùi đắng cay.


Làm trai đứng giữa đời này,
Dọc ngang bốn cõi mới hay, mới tài.
Xế gia truyền, chạy đường dài,
Bín oằn bẻ lái đó đây một thời.


Lúc xưa Bín học tuyệt vời,
Cũng văn, cũng sử, cũng đòi thi ca.
Dưng đời đâu đẹp dư hoa,
Bín bị giáo ghét, thành ra phải chuồn.


Nghỉ học, thì phải đi buôn,
Đông – Tây Bắc cực, Bín luồn khắp nơi.
Cái mác giai Nụi ngất trời,
Bín nhiều gái lắm, dù hơi “lờ” – “nờ”.


Ngoài tài viết lách biên thơ,
Bín oằn cũng hạng kung-fu tinh kỳ.
Võ gì tuyền đá song phi,
Có lần trẹo cẳng, phải đi bằng buồi.


Bín có tài viết văn xuôi,
Chiện phò mở mắt, chiện đời, chiện phân.
Quán bựa nức tiếng Bín oằn,
Ngồi bên Anh lợn, bón phân tài mà.


Bín hay tâm sự chiện nhà,
Xa mấy nghìn dặm, ai mà không thương.
Bín đéo sến kiểu cải lương,
Nước nói, rùi địt, Bín tương ời ời.


Văn – võ, rùi lượn nơi nơi,
Bín đào hoa lắm, được xơi 3 xèng.
Mà đâu phải hạng cà mèng,
Toàn em danh giá, phát thèm, Bín ơi…


Rong ruổi mãi cũng phải ngơi,
Bìn về đất Nụi, chơi En-Gi-Ầu (NGO)
Đầu trọc, nhìn rất là ngầu,
Thêm cặp kính trắng, mày râu thùi lùi.


Cuộc đời những tưởng bắp cùi,
Thế nầu Bín lại đâm dùi được Tây.
Em thấy được, liền cưới ngay,
Đời anh Bín bé từ đây Thoát Lừa.


Đời Bín từ đấy, như mơ,
Ngày trông 2 chíp, tối chờ vợ Tây.
Rượu bia được bú suốt ngày,
Địt theo định mức, Bín cày gãy lưng.


Thỏa nguyện một kiếp anh hùng,
Một năm đôi bận, lại cùng về quê.
Thăm nom, ăn uống phủ phê,
Bựa nhân thấy thế mà mê, mà thèm.


Đôi ba dòng, viết tèm lem.
Thế thôi, tôi phải rán nem bây giờ.
Bữa trưa mà để vợ chờ,
Thị tẩn tôi chết, không đùa được đâu.


Hôm nào rỗi, lại viết sau…