Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

Hà Nội và Cây

Em ơi buồn làm chi (*)
Anh đưa em về thủ đô nghìn năm Hà Nội
Hãy rảo bước cùng anh, nếu giai nhân
không vội
Ngắm thủ đô văn hiến, và hào hoa

Tiếng còi xe là một bản tình ca
Từ sáng đến khuya
Dạt dào như tình yêu tuổi trẻ
Suối âm thanh cuộn trào mạnh mẽ
Tưới mát những tâm hồn cằn cỗi
già nua.

Dạo phố cùng anh, em đã thấy mệt chưa
Đôi chân ngọc có quen với địa hình Hà Nội?
Ngồi xuống bên anh, ngắm phố phường
rất vội
Ngắm nhà, phố nhấp nhô
thấy kích thích vô cùng

Ngồi bên nhau, mình nhớ những dòng sông
Tô Lịch, Kim Ngưu, như tóc em, đen óng
Cá chép hàng năm, mặc Ngọc Hoàng trông ngóng
Vì yêu sông kia mà ở lại,
chẳng về trời.

Nhìn Hà Nội hôm nay, đôi hàng ngọc em rơi?
Xúc động phải không em,
hay là vì bụi?
Cũng chẳng khác gì nhau,
Thủ đô mình chật chội
Giọt cam lồ em, mát toàn bộ bê tông.

Dân thủ đô mình giờ phần lớn bẹp mông
Vì cưỡi Uây Tàu cả ngày nhông nhông hít khói
Chuyện thường thôi,
nào có gì đáng nói
Bởi vẫn oai hơn đám trọc phú
ở quê.

Em nghe không, mấy hôm nay dân phản đối
rất ghê
Vụ thành phố đốn hàng nghìn cây
đủ loại
Hồn cốt nghìn năm thủ đô băng hoại
Bởi nỗi sợ nhân dân bị cây đổ
vỡ đầu.

Nỗi hoang mang được dẹp bỏ rất mau
Hà Nội lại hân hoan, lẽ phải thêm một lần thắng thế
Anh nghe tin, tay đưa nhanh giữ ghế
Sợ vui quá đà, lộn ngã
gãy mẹ răng.

Rộn rã trong tim nhưng anh vẫn cứ lăn tăn
Dân thủ đô mình yêu môi trường tự bao giờ, em nhỉ?
Liệu từ ngày mai ra đường ta có còn phải nghĩ
Chọn khẩu trang hiệu gì
đã tốt
lại còn sang?

Thủ đô mình rộng lớn mênh mang
Em sẽ mãi cùng anh yêu Hà Thành, trọn kiếp?



 (*) Thơ anh Cầm bạn tôi