Thứ Năm, 4 tháng 10, 2012

Bựa Quán Dị Triện (tiếp)


Tam nổ đi chơi, gặp phò nát
Chốn truy hoan, lắm bựa chầu mồm.

Anh Trần đẹp trai sinh tại đất Đế đô, từ nhỏ đã có thiên cơ thông tuệ, sớm nổi danh thần lô thánh đề.
Trần có 3 gia nô là Déo mặt \./ méo mới cả Tế điên mặt \./ xiên mới cả Dái Ghẻ mặt \./ chẻ. 3 gia nô nầy còn nủi hơn Voi Hoang mới cả Chó Săn của Đạo Chần – bạn thân anh. Hỗn danh của 3 gia nô nức tiếng chốn Kinh kỳ: Hà thành tam mõ. Mỗi con 1 kỳ tài đằng mõm, dưng đều nổ dư bom, mồm ống nhổ đã nổ là không ngừng.

Déo mặt \./ méo nức tiếng bá vơ trơ trẽn, với tuyệt kỹ Thớt diện công.
Tế điên mặt \./ xiên khiên cả giang hồ kinh tởm sợ với món liên hoàn Tắm-ăn-ỉa.
Dưng so trong bộ 3 biến thái đó, Dái Ghẻ mặt \./ chẻ nủi trụi hơn cả với 2 tuyệt kỹ: Hà mô thần khẩu và Ngậm cứt phun cây.

Bộ 3 nầy vốn dất trung thành mới Trần, được cấp riêng 1 chuồng trâu, sống mới nhau rất chân tình đằm thắm. Đêm ngày gần gũi ân ái quấn quýt không rời.

Nhằm ngày dằm tháng 7 – lễ cô hồn năm nẳm, 3 con nài xin phép Trần được da phố hòng mở mang củ sọ mới cả mong lập chút công lao làm đẹp mặt chủ.

Muốn nâng cao dân chí cho bọn gia nô mới cả cũng muốn pi-a tẹo, Trần đồng thuận và phê duyệt dự toán do Dái Ghẻ trình, cấp cho mỗi con xyz đồng, theo tỷ giá hiện tại là được 10 tô phở vỉa hè, 1 shot phò ghếch chân vườn chuối.

Lại nói về chuyện ra kinh của Mồm ống nhổ tam hùng. Bộ 3 mõ nắm tay nhau dung dẻ tung tăng vô cùng phấn khích nhảy chân sáo sục sạo khắp chốn đô thành. Chữ “Phò” lảng vảng trong đầu 3 cỏn.

Lạc bước đến phố TN. Nơi vốn vang danh là chốn phong tình nơi đô hội. Một cảnh tượng vượt ngoài sức tưởng tượng của 3 cỏn hiện ra trước mắt:
Một thiếu niên mình hạc bụng heo, đầu hói kèn teo đương cưỡi trên mình 1 lão bà nhăn nhúm. Dưng không giống tư thế cưỡi ngựa đơn thuần, 2 chân thiếu niên không thõng or quỳ mà lại tự quặp lên cổ mình. Còn 2 tay đương tự nhổ lông đít.
“Khổ dâm đại pháp!” – 3 mõm cũng lẩm nhẩm.

Sau 1 hồi chừng 3 cái ngáp, thiếu niên kia thoáng rung mình rồi tru lên “Zì đã mất tân!” đoạn gục xuống bên cạnh lão bà, nằm thở dốc, ra chiều khoái lạc.
Thiếu niên dị dạng tướng kia không ai khác, chính là Hoàng Bom đã hoàn thành đại nghiệp Mất tân, đương nằm thở hắt ra, kèn nhũn nhão.

Lão bà nhẹ nhõm đứng lên, xiêm y tơi tả, đầu tóc rũ rượi nhưng không làm mất đi nét dâm đãng mê mị: ngực thõng ngang vú, ca-vát chấm gối, trán gồ, răng vẩu.
Nói về lão bà tả tơi đó. Giang hồ cỏ không ai không biết – ten gọi  Fà giò với nghệ danh Nhét vừa 3 mỏ vịt, tuyệt kỹ ép mía bằng \./. Fà giò ghé mắt nhìn ngang thấy 3 con hãm kia đang cằm chạm nhực, dãi dớt nhoe nhoét, lẩm nhẩm: “quả là một tòa thiên nhiên tàn phá”.

Dái Ghẻ mau mồm:
“Nhiêu em?”
“X/shot”
“Mua vé tập thể được giảm giá hông?”
“Địt mẹ mài điên à? Bà đâu phải phò mậu dịch?”

Tế điên thấy vậy chỉ vầu mình và Déo rùi cất giọng lơ lớ:
“Anh với con nài ở bển về, đít-cao đi em. A diu ô-kê?”

Trong lòng Fà giò bỗng trỗi dậy lòng thương mến thương đối mới khúc duột thừa nghìn dặm.
“Ô-kê, 3 anh tính tiền 2. Chơi?!”

Đời sau có thơ về chiện nài dư sau:
Phò hết đát động lòng trắc ẩn,
Mạo phận kìu, mồm ống nhổ truy hoan

Muốn biết chiện tiếp theo dư nầu, đợi hồi sau sẽ rõ

Đoạn duyên tình, tam bom li tán,
Hận kẻ hãm lìn, phò hết đát nghỉ hiu

Nhắc lại hồi trước, sau khi chốt giá 3 phát tính tiền 2 Fà giò chợt hối, lẩm nhẩm:
“Địt mẹ quả này hớ rùi. 3 thằng thẳng nom bệnh hoạn bỏ mẹ. Quả này ta chết thật rùi, can tội hám dâm!”
Dưng rồi với tình yêu nghề, say nghề chân chính, Fà giò lấy lại bình tĩnh tắp lự:
“Đã mang danh Hà thiên lộn, có xá chi cóc nhái 3 thằng. Chơi là phải sốc!”
Nói đoạn nằm ngửa ra, banh hàng thủ thế.

Phía bên kia Tam nổ đương bàn tính cuộc truy hoan.
“Địt mẹ 3 thằng chơi mà nó lấy tiền 2. Thằng nầu miễn phí giờ?”

Déo mặt \./ méo gào lên:
“Hàng ngài anh giơ mặt cho anh Trần kê chưn. Tao công lớn nhứt!”
Tế điên mặt \./ xiên không chịu kém:
“Đệt mệ con kia đã chào anh chưa mà ti toe? Có biết hàng ngài anh ngồi cho anh Trần chưởi rủa giải sầu không?”
Dái Ghẻ mặt \./ chẻ gào lạc giọng:
“Địt cụ 2 con dở người, anh vả mẹ lệch loa giờ. Anh Dái Ghẻ hoành của các cô ngày ngày đi quát tháo đuổi bò, tối về còn ngậm cứt phun cây. Công anh đéo kể thì thôi, chúng bay là đéo?”

Đoạn rồi đéo con nầu chịu con nầu, chưởi nhau tung mả. Hồi lâu 3 con cùng nhổ vầu mặt nhau thề:
“Địt mẹ từ giờ đéo anh em gì nữa. Bố mài đéo chơi. Chầu!”

Vậy mới hay, chỉ vì \./ mà tình anh em dư cứt mới đít của 3 con nài chia dẽ. 3 con bỏ đi 3 phương, rời bỏ Trần mà đi lập thân nơi khác.
Déo mặt \./ méo vượt bể sang Mẽo làm nail.
Tế điên mặt \./ xiên sang Úc nhợn đào giun thuê.
Dái Ghẻ phần vì lười, phần vì dát nên bỏ sang Ê-cô-bác ngậm cứt phun cây gây dựng 1 vương Bách thảo riêng mình.

Cũng từ đó Tam nổ không còn trên giang hồ. 3 con hãm kia sau khi dứt tình đoạn nghĩa, đi đến đâu cũng rêu rao nói xấu nhau và dìm hàng chủ cũ. Như muốn thủ dâm để xóa đi quá khứ của mình.


Quay lại Fà giò đương nằm phơi hàng đợi ịch. Đợi lâu, ngủ thiếp đi 1 lúc. Tỉnh dậy thấy muỗi đót sưng mẹ hết \./ dưng đéo thấy bọn kia đâu, ngẩng lên đã chẳng một bóng người. Hoàng Bom nhái bén đã bỏ đi từ đời nảo. 3 con hãm kia cũng đã biệt tăm.

Thị đứng dậy, đóng lại áo quần rùi lẩm nhẩm
“Địt mẹ lũ hãm lìn” rùi phủi đít bỏ đi.

Đường về mưa lất phất. Fà giò nghĩ lại phút ái ân mới Hoàng Bom mà bỗng dưng đỏ thớt. Tự nhủ:
“Nhẽ 3 thằng hãm kia bỏ đi vì thấy ta đã quá nhàu? Thôi coi như nghề đã phụ ta. Chi bằng rút khỏi giang hồ thôi. Dưng con nhái bén kia cũng gợi lại cho ta chút xuân tình thời trẻ. Âu cũng là duyên phận mà nên. Vậy từ nay ta chiên tâm khảo kíu, viết tặng chàng bộ “Hoàng Bom chí dị” coi như là đáp nghĩa giao hoan”

Nghĩ là làm, Fà giò rút quả lịu đạn mỏ vịt ra khỏi \./, thay vầu đó là qủa GPS của Khựa, bỏ đi đâu không ai rõ. Chỉ biết sau đó khá lâu, bộ “Hoàng Bom chí dị” bỗng xuất hiện trên giang hồ. Nhẽ đó chính là món nợ ân tình của cuộc mất tân năm nẳm.

Giở lại hiện trường vụ mất tân. Đéo phải dư Fà giò lầm tưởng. Cách đó không xa có 2 bóng lom dom. Bóng thứ nhứt thở dài. Bóng thứ nhì lẩm nhẩm:
“dcm… xi ma cai.. bọn mặt…\./ nầy \./ gì mà mà … dâm địt chịu… làm thầy… thầy ướt con mẹ… quần rùi… dcm xĩ mã cãi… cả lò nhà mài…mài có máu không,,, thầy mới mầy đi đi đi làm làm… nháy dcm mót đéo chịu…”

Nói xong câu quay sang thì bóng thứ nhứt đã đi được 1 quãng xa, vẳng lại là tiếng ai oán
“Anh liệt, địt mẹ mầy xỏ anh”

Bóng đen thứ nhì vội chạy theo xin lỗi, chạy mãi chạy mãi sang mẹ Ba nhan. Bóng thứ nhứt thấy nơi đây mới thực sự là đất của mình, liền ở lại hành nghề vác thuốc lá. Lập bang hội riêng, tự mình đứng làm bang chủ kiêm luôn bang chúng. Hỗn danh Nhất Liệt 300%.

Bóng thứ nhì xin lỗi mãi đéo được, bỏ sang Thổ lợn dạy vẽ tranh khỏa thân trong nhà chứa. Giang hồ goi tên Chiếm cà lăm.

Ở xa hơn 2 bóng đen nọ, chếch về phía Nam, một dị nhân đầu to đít bé, ngực nở bụng thon sau khi chứng kiến cảnh tượng đó cũng lòng phơi phới dục tình, phăm phăm chạy đi tìm chỗ xả bỗng thấy nàng thiếu nữ thướt tha tên gọi Đơn Mai Khôi mà tển vưỡn thầm thương trộm nhớ. Lòng tà dâm trỗi lên dưng vưỡn cố giữ chút thanh tao, hắn chạy đi tìm Hồng vàng – loài hoa nàng yêu, mong lấy lòng người đẹp. Cắm cổ chạy không may rơi vầu 1 hố phân ven đê. Trong cơn ngắc ngoải hắn vẫn gào lên “Hồng vàng, hồng vàng…”.
May sao lúc đó có 1 thiếu niên đi qua. Chẳng nói năng chi, quăng dây xuống kéo hắn lên. Gã lên đến nơi, chưa kịp cảm ơn thì thiếu niên đó đã gằn giọng:
“Tự cung mẹ mày đi, không thì uống thuốc chuột đi, đồ con lợn”
Nói đoạn quay lưng đi thẳng. Vừa đi vừa lẩm nhẩm:
“Anh Hoàng ơi, tuy bị tự kỷ dưng em vẫn có quyền được yêu, phải không anh? Em yêu và thần tượng anh. Em sẽ đi tìm anh, nguyện theo hầu anh suốt kiếp. Dù chỉ 1 tia hy vọng le lói, em cũng sẽ bám theo”

2 nhân vật nói trên sau cũng có chút ô danh, tên gọi Bô cứt và Lói đồn tự kỷ.

Thật đúng là:
Không hẹn mà lên, bựa nhân cùng xuất hiện
Thành sự mất tân, Hoàng Bom lặn về đâu?

Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

Bom The eunuch.

(Ảnh trên mạng)


Thái giám Bom



Những năm 19 hồi đó Nụi rộ lên phong trào nuôi chó Nhật. Rất nhiều nhà nuôi. Hồi hổi chó Nhật rất có giá, tôi nghe nói thế. Nghe đồn mấy cây 1 ngài. Tôi lúc đó còn nhỏ nên đéo biết cây chỉ gì, chỉ thấy chó nhà thằng bạn được chén phở sáng, cơm toàn giò chả trong khi nó cũng như tôi, tức là ăn đéo gì thì ăn, miễn sao 1k Cụ 1 bữa sáng. Giá bát phở hồi hổi đâu như 3k Cụ.

Chó Nhật sướng bằng 3 lần Nhi đồng thời đấy. Tôi nghĩ thế.

Năm 19 sau đó, chó Nhật trở lại mặt đất với đúng giá trị của mình. Nhi đồng trở nên sướng hơn chó Nhật, dù tiêu chuẩn vưỡn vậy khà khà.

Một ngày đẹp giời, ma tôi đưa về 1 em cún Nhật lai. Nhẽ được tầm 1 tháng hoặc hơn, tôi chả rõ. Em đã chạy chơi được. Ma tôi mang về cho tôi chăm, cho có tý trách nhiệm trong nhà.
Em bé mới xa mẹ, rất hoang mang và hoảng hốt. Tôi gọi ẻm là Bom. 

Liu ý tên riêng mang tính ám chỉ hé hé.



Em là boy, thuộc dòng lông mượt, xưa thường gọi thế để phân biệt mới lông xù. Ẻm xinh hệt em trong ảnh phía trên. Rất thông minh và hiếu động. 

Nuôi Bom thật ra rất nhàn. Ẻm ỉa đái đúng chỗ, ăn ngủ đúng giờ. Khi ở chơi trong nhà, buồn 1 phát là sủa inh ỏi để được ra sân. Đang chơi mà đói hay khát biết chạy ra chỗ để đĩa – cốc uống nước để tha đến trước mặt tôi, hoặc ai đó ở gần ẻm nhất. Đĩa của ẻm là đĩa sắt, cốc uống nước là hộp đựng bơ Tường An.

Ẻm xơi mẹ của tôi đôi tổ ong trắng muốt vì ngứa răng. Căm phẫn, dưng tôi vưỡn phải nhịn nhục đi kiếm 1 quả banh nỉ về cho ẻm chơi. Tuy khó khăn dưng hình dư ẻm đéo thích. Dưng vì tế nhị nên ẻm chiển sang gặm chân giường. Thi thoảng vật quá thì mới gặm dép, dưng mà là dép rách, dép cũ.

Ẻm lớn nhanh, dậy thì sớm. Chiên có trò ôm chân chủ hé hé. Buổi tối rất hay lỉnh đi chơi. Ban ngày thì rất hay ngửi đít các bạn chó trong khu. Nói chung là ẻm lớn mẹ.
Bom biết trông nhà, chịu khó thức khuya dậy sớm, ngủ dưới chân giường chủ hoặc gậm sa-lông. Mùa hè nóng chui mẹ vào toa-lét, mùa đông thì nhẩy lên sa-lông. Nhưng rất thính ngủ. Động cái biết ngay. Nghe ngóng rùi quyết định sủa hay gừ gừ hay im.

Bom rất ngầu. Rất hay bênh tôi khi tôi uýnh nhau với bọn trong khu. Dù là uýnh nhau đùa. Bom rất khôn, đéo cắn mà chỉ sủa và đấm mõm. Khác mới chó các nhà khác, khi thấy người rao “Chó ơ” đi qua, Bom không hề sợ sệt. Ẻm biết nhà tôi không bao giờ bán ẻm. 
Nhẽ ẻm có linh cảm về tình yêu thương. Tôi nghĩ thế.


Hôm hổm, dịp kỷ niệm 2 năm ngày Bom về nhà, tôi đương chơi mới ẻm thì thấy chú Mặt Quắt hàng xóm dẫn con gái sang chơi. Pama tôi có mời chú uống nước hút thuốc, thì thụt ghê lắm. 
Tôi chả để ý. Con gái chú ý rất xinh, tôi thích, dù nàng hơn tuổi tôi. Quan trọng đéo gì đâu khi cái đẹp là không tuổi, phỏng ạ? Tôi rủ ẻm đi ra sân chơi mới em Bom, mặc 3 người kia trà thuốc.
Nửa tiếng sau, chia tay rất bịn rịn.Ý là tôi mới Bom chia tay em - chị hàng xóm ý. Bom nhà tôi cũng quý em-chị hàng xóm.
Em-chị ý xinh đến mức chó cũng mê, huống hồ người.


Chiều định mệnh.

Tôi đi học về, thấy Mặt Quắt đương trong sân cùng pama tôi. Pama tôi giữ em Bom, Mặt Quắt thao tác.  Tôi dí buồi gọi là chú nữa, địt mẹ.

Tôi gào lên. Gào gì đéo nhớ. Đại ý là hỏi “clgt”? Dưng vô nghĩa.
Tôi phải chạy đi vì đéo chịu được. Tôi vốn mong manh. Cồng kềnh dưng dễ đổ vỡ.
Chạy đi đâu giờ? Chạy sang nhà em hàng xóm, ngồi mới ẻm. Khi yếu đuối tôi thường tìm đến cái đẹp, từ bé đã thế.
Tiếng em Bom kêu thảm thiết từ nhà tôi vọng sang.



Tôi khóc!





Đéo hề làm hàng. Tôi khóc thật. Giờ nghĩ lại lúc đấy tôi vẫn thấy cay cay mũi. Hình như em-chị hàng xóm cười tôi chứ đéo hề tỏ ra cảm thông. Hay có mà tôi đéo biết nhở? Kệ mẹ, quan trọng đéo.



Bom bị thiến! Không thuốc tê, chỉ có cồn sát trùng. Tôi chạy về thì ẻm đã trong gậm giường. Vết thương đéo được khâu. Hay đéo khâu được? Khác đéo gì.
Hai hòn cà đã bị vất vầu sọt rác. Bom nằm liếm vết thương đẫm máu. Rên thảm thiết. 

Tôi lại khóc. Muốn ôm ẻm dưng đéo ôm được vì ẻm trốn tít trong gậm.



Hôm đấy mới cả mấy hôm sau ẻm được ăn cháo mới uống sữa. Pama tôi thấy tôi buồn cũng thấy ân hận, áy náy. Hoặc y thị tỏ ra thế, tôi không biết. 

Y thị nói mới tôi là không làm thế thì mất ẻm có ngày. Ẻm vốn máu gái, rất máu.


Tôi thương cảm cho đời giai của ẻm, thương ẻm bị đau, bị mất máu. Nhưng nghe pama nói thế cũng thấy an ủi phần nào. Vì tôi không muốn mất ẻm.


Nhưng tình yêu của tôi mới em – chị hàng xóm dở dang từ phút đó. Tôi thấy Mặt Quắt càng ngày mặt càng quắt. Như chuột kẹp. Tôi giận lây sang em-chị. Thế là đéo yêu nữa.
Tôi đéo cho mượn truyện – sách gì nữa. Tôi đéo cho vào sân chơi mới Bom nữa. Tôi đéo cho xem bộ sưu tập tem của tôi nữa. Tôi đéo chơi đồ hàng cùng nữa. Tôi vốn đéo thích thú gì trò này, nhưng vì được đóng vai chồng ẻm nên tôi khoái. Khà khà.



Tóm lại, tôi cắt đứt huyền tuyền mới em – chị hàng xóm. Đầy phũ phàng và dứt khoát!



Từ lúc bị thiến, Bom thay đổi tâm tính huyền tuyền. Ẻm vưỡn thông minh trong việc ăn ỉa. Vưỡn bênh tôi trong các cuộc ẩu đả của Nhi đồng.
Nhưng chuyện trông nhà thì chểnh mảng mẹ. Nhẽ ẻm ý thức mình đã thành Thái giám, không còn là Cẩm Y thị vệ. Not anymore.


Cả ngày em nhẩy mẹ lên sa-lông nằm khểnh. Mùa hè nằm giữa phòng, dưới quạt trần. Mùa đông nhẩy lên giường, chui vào chăn, nằm rúc đầu vào chân chủ.
Đêm đến là ẻm làm 1 mạch đến sáng, kệ mẹ đời.

Từ sau khi chịu Cung hình, Bom đâm ra khoái nằm ngửa. Lúc đéo nầu nằm là ẻm cũng nằm ngửa, mọi nơi. Sâu ra bộ ấm chén không lành lặn. Như thể ẻm muốn tố cáo tội ác mà mình đã phải chịu đựng.
Tư thế thư giãn đầy ai oán. Tôi nghĩ thế.

Đỉnh điểm của sự bê trễ là nhà tôi sít mất cái máy bơm nước ngoài sân. Hồi hổi khu nhà tôi chưa được ơn đảng, nên chưa có nước Phần Lan, phải khoan giếng lấy nước dùng.

Nước giếng khoan tuyền sắt, phải bơm lên trên thượng, làm dàn phun mưa, lắng 1 ngày, lọc qua sỏi và cát, cho chảy xuống, dùng.

Nước đó rất lởm, tôi nghĩ thế. Đồ sứ hay bị vàng, đồ vệ sinh bị ố, ấm đun nước hay bị đóng cặn, vân vân và vân vân.
Hôm đấy mát giời. Thu Hà Nụi mà. Bom, như thông lệ nằm ngửa tênh hênh trên sa-lông, ngủ ngon lành và vô tư như 1 thiên thần. Thiên thần bị hoạn.



Các công nhân trộm bẻ được khóa, mò vào sân nhà tôi. Pa tôi vốn cẩn thận nên khóa bơm bằng xích sắt và 2 khóa, các bạn trộm đã cắt được 1.


Đúng lúc đó, tôi dậy đi tè. Bật đèn, đương nhiên. Loẹt xoẹt lê chân, thế là thoát vụ mất bơm. Sáng ra cả nhà sốc. Tôi đéo được ghi công, Bom cũng không bị trách phạt.

Sau vụ đó tôi phải phụ ông pa hì hục đục tường, nối ống, đưa máy bơm vào nhà. Tôi chạy sang nhà anh Ống Điếu, nhờ anh ý sang hàn sửa lại cái cổng, vân vân. Một cuộc cải tổ hệ thống an ninh gia đình.

Bom vẫn hồn nhiên quan sát, thi thoảng lăn 1 vòng. Dừng lại khá lâu ở tư thế nằm ngửa. Tôi nghĩ nhẽ Bom muốn nói “Em có lỗi dưng em không có tội. Em có muốn thế đéo đâu. Tại bị thiến rùi”.


Tôi lao động cặm cụi, chả oán than, chả trách Bom câu nào.


Thế rùi tối 1 ngày kia, 1 tuần sau ngày sít mất máy bơm, một cô hàng xóm nhà tôi sang chơi. Cô này có con giai, thằng này học mới tôi, hay đánh nhau mới tôi.
Nghe ma tôi buôn chiện sít mất máy bơm  xong, cô ý nói “Thế này thì thịt đi thôi”. Tôi đéo hài lòng về câu nói này, đương nhiên. Dù tôi thích ăn thịt chó nhưng đéo bao giờ tôi lại đi thịt chó nhà mình.

Không hài lòng nên tôi cút lên gác. Để học bài hay làm gì đó, đéo nhớ. Lúc sau học xong thì cô ý đã về được 15 phút.

Tôi tìm Bom để chơi cùng thì đéo thấy. Gọi mãi, gọi mãi. Ma tôi bẩu hay nãy mở cổng nó chạy ra ngoài? Tôi lao ra đường tìm, gọi khản cổ.

Chỉ có tiếng tôi. Có cả tiếng hàng xóm mở cửa ngó ra xem có chiện gì.



Bom bị câu mất.
Tôi khóc! Ba ngày. 



Tôi nguyền rủa cô Mồm Thối, tôi trách ma tôi đã không cẩn thận, chưởi rủa bọn câu chó, các kiểu.


Ngày Bom ra đi là 2 năm sau ngày Bom bị thiến. Bom ở nhà tôi hơn 4 năm 1 tẹo. Thời gian đó nhẽ đủ để coi là dài đối mới thời ấu thơ.


Từ bấy đến giờ tôi không nuôi pet nào. Tôi đéo muốn phải khóc vì any pet nữa.



Not anymore!





R.I.P!

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Đời anh DoG (triện thơ máy) - tiếp & hết

Phần 2: Sự nghiệp.






Dân Nghề triền thống theo Bê,
Đội ơn Cu nặng nên thề trung kiên.
Học xong, DoG nhậm chức liền,
Ê-cô-bác, DoG: nhân viên tưới trồng.

Cả ngày ra đứng vào trông,
Trông cây, trông cỏ, rùi trông chuồng bò.
Được kiêm thêm chức coi kho,
DoG vui lắm lắm,”Đời no bụng rùi”.

Buổi sáng ngậm cứt phun cây,
Ban chiều nhổ cỏ, đêm cầy hố phân.
DoG chăm, làm chẳng phân vân.
“Về quê để ngắm đít trâu, đéo thèm?”

Chăm chỉ, DoG chẳng lèm bèm,
Chịu khó ngậm cứt, có thêm tý mầu.
Thi tài yên nghỉ đã lâu,
Nay đời nho nhã, lại sâu ra ngoài.

Mở cái lốc, để khoe tài.
Thi ca ghê lắm, mấy ai không thèm.
Một ngày, nhận được Pi-em,
“Làm CAM, DoG nhé, thổi kèn cho Bê.”

Từ nay, thỏa chí, đúng nghề,
Ngậm cứt nhúc nhắc, còn thì on-lai.
DoG ngồi hóng mạng, hóng đài.
Thấy đâu có bật, nhảy vào, chiến luôn.

Rằng, dân là lũ “lầu chôn”
Đã tham, lại dốt, biết lồn gì đâu.
Rằng, bọn chí thức đầu trâu,
Adua, khoe mẽ, cái đầu đầy phân.

Rằng, Cụ là bậc thánh thần,
Bê là cao cả, muôn phần vinh quang.
“Cậu đây trân quý như Vàng,
Chưởi vì tâm huyết, có màng chi đâu?”

Quán Bựa, DoG chơi đã lâu,
Cũng thơ, cũng nhạc, cũng ngầu như ai.
Nói chung cả Quán khen tài’
DoG khoái chí lắm, vẫy tai tít mù.

Thế rùi câu chiện đẩy đưa,
Đến chiện Bê – Cụ, DoG hùa mới Cam.
Cặp đôi cứ thế là bam,
Lúc bàn nghị định, lúc bàn thông tư.

Hỏa mù tung tít mịt mù,
Đánh võng các kiểu, rối như lông buồi.
Khi mà thấy sự chẳng xuôi,
Cùng lặn, hoặc chiển sang bài chưởi rông.

“Địt mẹ thằng Diện hán nôm,
Tiên nhân Bọ lập, mặt lồn Đông A.
Tổ sư bọn chống Bê ta,
Bọn Bựa ngu ngẫn, Bê là đỉnh cao.”

Rùi DoG cứ thế thao thao,
Rằng “Lũ chống Đỏng tào lao, trình gì?”
DoG sủa, ai cũng phải nghi,
Vì toàn chưởi đổng, lấy gì làm tin?

DoG thì cứ thế hiên thiên,
Chiện gì cũng tỏ, cũng duyên, cũng tài.
Rằng: “Trên cái cõi ảo nài.
Cậu là số một, số hai, chớ đùa”.

Ngày tháng vun vút thoi đưa,
DoG thổi kèn nhẽ cũng vừa chục niên.
Cuộc đời sống cảnh thần tiên,
Cứt – kèn giúp DoG dựng nên cơ đồ.

Giờ kiêm thêm chức đổ bô,
Tính ra, chức vụ không vừa đâu nha.
Thi thoảng tấm bánh, đồng quà,
DoG về Nghề xứ, gọi là thăm quê.

Cỗ bàn đón tiếp xum xuê,
DoG tự hào lắm, xứ Nghề nhất anh!
Nức danh Cậu DoG ghẻ hoành,
Nhờ ơn Bê đã để dành cứt cho,

Cuộc đời cậu DoG ấm no,
Cả ngày quàng quạc, chả lo mẹ gì.
Chẳng hoài một kiếp nam nhi,
Tề gia, trị quốc, ai bì nổi đây?

Thơ máy biên đã khá dài,
Tôi phải cút đã, bái bai, xi dìu...

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Đời anh DoG (triện thơ máy)

Phần 1: Thân thế





Nghề An ở rốn xứ Lừa,
Vốn đà nức tiếng từ xưa đến chừ.
Thanh niên trai tráng từ xưa,
Toàn trang lẫm liệt, đéo đùa được đâu.

Tính ra, Nghề rất là ngầu,
Có được mấy vị đứng đầu nước ta.
Theo Sử truyền lối dưa - cà,
Ngày xưa có bác tên là Mai Đen.

Thế rùi, năm tháng lãng quên,
Gần đây thì bác “nhiều tên” xưng hùng.
Dân Nghề từ bấy lẫy lừng,
Đi đâu cũng nổ: “Anh hùng quê choa”.

Đất Nghề mê món thi ca,
Gái – trai, lớn – nhỏ, trẻ - già đều mê.
“Du Nguyễn thật hết chỗ chê!
Nghìn câu sáu – tám, đê mê lòng người.”

Dog Vàng từ nhỏ khác đời,
Ba tuổi, anh đã biết ngồi thẩm du.
Tay trái trầm ngâm mân cu,
Tay mặt khéo léo, cứt tru, ảnh vần.

Thi tài nức tiếng xa gần,
Quần đùi hoa mặc, bất thần phọt thơ.
Từ nhỏ đã biết nằm mơ,
Xuất tình với bé ngây thơ váy đầm.

Năm tuổi đã lộ ấu dâm,
Thấy gái là đã muốn đâm vào rồi.
Tất nhiên, chỉ muốn thế thôi,
Chim như ớt hiểm, nước nôi được giề.

Mười tám tuổi, giã biệt quê,
Lên Thụ đô học, hẹn về dựng xây.
“Tình đầu, em cứ ở đây,
Học xong cậu sẽ về ngay, cưới nàng.”

Tất nhiên gái tin DoG Vàng,
Thế là vác cái ngàn vàng ra dâng.
DoG Vàng xúc động lâng lâng,
Mở ra, rùi đóng, DoG không mần gì?

“Tình đầu” thấy vậy, hồ nghi,
“DoG ơi, em đã làm gì không nên?”
Cười buồn, DoG vỗ về em,
“Cậu như gà trống, đã bem xong rùi.”

“Tình đầu” rất chi bùi ngùi,
“Hóa ra được nhõn mõm thôi, báu gì”.
Thế là từ lúc DoG đi,
Tháng sau nàng đã vu quy, theo chồng.

Nghe tin, DoG uất nghẹn lòng,
“Đã thế, ở lại, cậu không về Nghề.
Về nhà còn cái đéo giề,
Học xong ở lại, kiếm nghề mần ăn”.

Sanh viên, suốt tháng đói nhăn,
DoG đi tán gái băn khoăn nhiều điều.
Được cái, dân Nghề vốn liều,
Ghi-ta quạt chả, điều điều khắp nơi.

Thêm tài thơ sến rụng rơi,
Học xong, DoG cũng có nơi vui vầy.
Tất nhiên, cái số cứt dây,
Đòi hỏi gì nữa, gái nầy cùng quê.










Phần 2: câu viu đã, bốt sau.