Thứ Năm, 8 tháng 10, 2015

Thu nhớ







Thu về anh lại viết cho em  
Những điều vu vơ, thoảng hương hoa sữa 
Nhưng hương quen xưa giờ không còn là của riêng anh nữa 
Những vẩn vơ anh viết, để rồi quên.

Hà Nội tháng mười, những nỗi nhớ không tên
Về những điều đã qua, gọi tên là kỷ niệm
Nhưng cuộc đời có đâu những điều màu nhiệm
Lỡ bước rồi, chẳng thể quay lại những ngày xưa.


Vệt nắng buồn, dài những giấc mơ
Về những hạnh phúc thuở xưa, mỏng manh như mùa thu Hà Nội
Về những điều ngọt ngào, đến và đi rất vội
Về những ngày xưa, không trở lại bao giờ.


Anh lại ngồi viết những vẩn vơ
Dài mãi câu thơ ngày xưa em yêu nhất
“Thu đi vội, đông sang cùng gió bấc
Cuốn về đâu, hương hoa sữa ngày xưa…”


Thu lại về, xanh biếc, ngẩn ngơ
Hoa sữa vẫn như xưa, nồng nàn da diết
Đâu đó một góc trong tim, chỉ mình anh biết
Có một mùa thu xanh mãi đến bây giờ.


10.2015

http://www.phunuvagiadinh.vn/Van-hoc-196/thu-nho-15803

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

Hà Nội và Cây

Em ơi buồn làm chi (*)
Anh đưa em về thủ đô nghìn năm Hà Nội
Hãy rảo bước cùng anh, nếu giai nhân
không vội
Ngắm thủ đô văn hiến, và hào hoa

Tiếng còi xe là một bản tình ca
Từ sáng đến khuya
Dạt dào như tình yêu tuổi trẻ
Suối âm thanh cuộn trào mạnh mẽ
Tưới mát những tâm hồn cằn cỗi
già nua.

Dạo phố cùng anh, em đã thấy mệt chưa
Đôi chân ngọc có quen với địa hình Hà Nội?
Ngồi xuống bên anh, ngắm phố phường
rất vội
Ngắm nhà, phố nhấp nhô
thấy kích thích vô cùng

Ngồi bên nhau, mình nhớ những dòng sông
Tô Lịch, Kim Ngưu, như tóc em, đen óng
Cá chép hàng năm, mặc Ngọc Hoàng trông ngóng
Vì yêu sông kia mà ở lại,
chẳng về trời.

Nhìn Hà Nội hôm nay, đôi hàng ngọc em rơi?
Xúc động phải không em,
hay là vì bụi?
Cũng chẳng khác gì nhau,
Thủ đô mình chật chội
Giọt cam lồ em, mát toàn bộ bê tông.

Dân thủ đô mình giờ phần lớn bẹp mông
Vì cưỡi Uây Tàu cả ngày nhông nhông hít khói
Chuyện thường thôi,
nào có gì đáng nói
Bởi vẫn oai hơn đám trọc phú
ở quê.

Em nghe không, mấy hôm nay dân phản đối
rất ghê
Vụ thành phố đốn hàng nghìn cây
đủ loại
Hồn cốt nghìn năm thủ đô băng hoại
Bởi nỗi sợ nhân dân bị cây đổ
vỡ đầu.

Nỗi hoang mang được dẹp bỏ rất mau
Hà Nội lại hân hoan, lẽ phải thêm một lần thắng thế
Anh nghe tin, tay đưa nhanh giữ ghế
Sợ vui quá đà, lộn ngã
gãy mẹ răng.

Rộn rã trong tim nhưng anh vẫn cứ lăn tăn
Dân thủ đô mình yêu môi trường tự bao giờ, em nhỉ?
Liệu từ ngày mai ra đường ta có còn phải nghĩ
Chọn khẩu trang hiệu gì
đã tốt
lại còn sang?

Thủ đô mình rộng lớn mênh mang
Em sẽ mãi cùng anh yêu Hà Thành, trọn kiếp?



 (*) Thơ anh Cầm bạn tôi

Thứ Năm, 12 tháng 2, 2015

Táo (hơi) bựa

Thị Nhi cùng mới Trọng Cao
Kết duyên thề nguyện bạc đào, rụng răng
Bao năm hùng hục gối chăn
Mãi đéo chửa đẻ, băn khoăn vãi tè
Cao khổ như thể lợn què
Ngồi cỗ chiếu dưới, ê chề thân trai
Cả ngày bú diệu, thở dài
Cửa nhà hiu quạnh, nhõn hai thân gầy
Chửi vợ như thể hát hay
Dần dà rồi đến bạt tai, đập đầu
Nhi than “Em kiếp ve sầu
Tuần vài trận đập, khổ đau quá trời!”
Ngày kia Cao nhậu đã đời
Nhi giận, hậm hực vài lời khó nghe
Cao vớ ngay cái điếu tre
Đập vợ 1 trận bò lê bò càng
Thị Nhi đau đớn bẽ bàng
“Tình mình đã đoạn, bye chàng, em đi”


Cao tỉnh rượu, khóc như ri
“Nhi ơi em đã bỏ đi đường nào?
Bao năm tích được vài hào
Em cầm đi sạch, làm sao sống giờ?”
Quả là đời chẳng như mơ
Sổ đỏ Nhi cũng bất ngờ cầm theo
Cao nghèo lại gặp cảnh eo
Tiền hết, nhà mất, như mèo gặp mưa
Đâu rồi hoành tráng thuở xưa
Anh Cao nay phải bụi bờ xin ăn.


Đông tàn rồi sẽ đến Xuân
Từ độ dứt áo, Nhi dần phất lên
Đi buôn gặp vận, rất hên
Càng ngày Nhi lại càng lên le-vồ
Không còn thôn nữ ngây ngô
Vàng Son danh tiếng vãi lờ 1 phương
Tình duyên trời cũng đoái thương
Bao nhiêu giai trẻ đón đường, đong đưa.


Đất cằn tất khát trời mưa
Ruộng kia muốn tốt, phải bừa thường xuyên
Bao ngày vật vã phát điên
Cũng bởi 2 chữ “chính chuyên” trên đầu
Nhưng mà nhịn mãi được sao
Nhi kết tóc mới anh hào Phạm Lang
Phú gia địch quốc vãi hàng
Kinh doanh xe cộ, nhà hàng, mát xa
Kết duyên Tần Tấn một nhà
Lang - Nhi hợp mệnh, tà tà phất lên.


Quay lại câu truyện phía trên
Trọng Cao tay trắng, trở nên ăn mày
Cơm thừa canh cặn qua ngày
Hình dong khốn khổ, thân gầy xác ve
Khi xó chợ, lúc bến xe
Vật vờ khắp chốn, hết quê lại thành
Quanh năm chỉ một áo manh
Mà rách tơi tả, có lành đéo đâu
Bữa nọ thấy thấy một nhà giầu
Vi-la to vật, ngay đầu phố to
Đói lả nên chẳng đắn đo
Chỉ mong kiếm một bữa no, là mừng.


Tháng Chạp sao sấm đùng đùng?
Cao – Nhi chạm mặt, tận cùng ngổn ngang
“Trời thương, ta gặp lại nàng,
Hợp Phố vẫn đợi ta mang châu về
Bao nhiêu ẩn ức não nề
Cho qua em nhé, hãy về team anh”
Lời Cao lay động trời xanh
Nhi nghe mà lệ vòng quanh mắt huyền
“Cũng là một thuở ước nguyền
Cũng là ân nghĩa, nhân duyên một thời
Nhưng mà Tạo hóa trêu ngươi
Em giờ đây đã là người Phạm gia,
Anh đà lặn lội bôn ba
Gặp nhau, trước hãy vào nhà em chơi
Rượu nhạt, em kính chàng xơi
Rồi mình cùng kể quãng đời vừa qua”.


Cao – Nhi đương lúc khề khà
Phạm Lang bất chợt về nhà, hoảng thay
“Nhi ơi em hãy ra đây
Hôm nay anh ngả con cầy, Tất niên”
Cao – Nhi sợ hãi phát điên
Phạm Lang tuy tính rất hiền, nhưng hung
Gặp cảnh này, hắn phát khùng
Lơ mơ 2 đứa tiêu tùng như chơi
Đống rơm, Nhi bảo Cao chui
Tạm lánh trước đã, để rồi tính sau.
(Cao vốn cơ cực bấy lâu
Rượu vào díp mắt, ngoẹo đầu ngủ luôn.)


Lang bảo vợ “Mình dân buôn
Tất niên chén chó, đúng luôn, phỏng nàng?
Em ra siêu thị đầu làng
Làm đôi chai rượu rồi mang về liền”
Vợ đi, Lang xắn tay liền
Đốt rơm thui chó, khỏi phiền tay ai.


Nhi về, sét đánh ngang tai
Rơm ngùn ngụt cháy, kêu hoài “Anh Cao!”
Cao giờ còn đáp làm sao
Lửa kia đã tiễn chàng vào thiên thu
Nhi hận mình quá là ngu
Lửa rừng rực đỏ, quá ư đau lòng
“Sống không trọn kiếp vợ chồng,
Em nguyện vào lửa, đi cùng với anh”
Sự tình diễn biến quá nhanh
Phạm Lang sực hiểu, liều mình lao theo…


Tháng Chạp, mưa rét hắt hiu
Hăm ba, hôm đó lắm điều bi ai
Anh Hoàng nước mắt ngắn dài
Tự nhận khuyết điểm, tìm bài sửa sai
Nghĩ ra một kế rất tài
Cho ba người đó ngang vai, một hàng
Táo Quân, danh định rõ ràng
Lo chuyện bếp núc nhân gian, mọi nhà
Tháng Chạp, nhằm đúng hăm ba
Cùng lên bá cáo năm qua làm gì
Lên lưng Cá Chép mà đi
Đặt riêng 1 lối, cứ phi ầm ầm


Mưa phùn, gió bấc căm căm
Hôm nay tôi rảnh, nên mần tý thơ.