Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Thạch Sanh Truyện - P4

Xuống hang bổ chết Đại Bàng
Sanh lại bị cướp mất hàng lần hai
Nhưng đời kể cũng còn mai
Gặp con Vua Biển, quá hai còn giề
(Hình minh họa chôm được, trông hơi bị ngầu, nhể)



Đến nơi, cả lũ hãi hùng
Chim gì lại ở tận cùng đáy hang?
Nhẽ vì tấc đất tấc vàng
Nên Chim cũng phải găm hàng, đợi lên?
Thông nói: “Anh sẽ ở trên,
Chú chui xuống cứu, đưa lên, rồi về”
Sanh ta chất phác, chân quê
Thấy anh nói thế ô-kê, xuống liền
Xuống hang, giáp mặt Chim liền
Trúng tên đau quá nằm rên hừ hừ
Sanh liền nhè nhẹ, từ từ
Vung rìu, làm phát, Chim thừ ra luôn
Công chúa đương khóc trong buồng
Thấy thế toe toét, nín luôn tức thì
“Chàng ơi, chàng cứu em đi
Về Cung mình cưới tức thì, nghe cưng”
Sanh nghe thấy thế cả mừng
Buộc luôn dây chão ngang lưng của nàng
Thông đưa lên, cướp luôn hàng
Bịt cửa hang lại, đưa nàng cút ngay
Sanh ở dưới, rất là cay
Chửi bới rất ác, “Thằng này, nhớ tao”
Bỗng thấy 1 chú xanh xao
Mò ra, thẽ thọt: “Anh hào, chớ lo
Mình vốn là con ông to
Ở tít ngoài biển, lần mò vào đây
Chẳng may bị con quái này
Bắt về hành hạ, đọa đầy tả tơi
Có sẵn lối thoát đây rồi
Tớ với cậu chẩu, về chơi nhà mình”
Sanh ta hết hẳn bực mình
Hai đứa trốn thoát, về trình bẩm cha
Hóa ra ông kễnh nhà ta
Là con Vua Biển, rõ là hàng ngon
Vua Biển nhớ con hao mòn
“Tuy nó lại cái, nhưng còn hơn không”
Suốt ngày ra ngóng vào trông
Nay được gặp lại, mừng không gì bằng.


Sanh cũng chẳng thích lằng nhằng
“Bố con các chú nhà băng sẵn tiền
Thôi thì anh chẳng làm phiền
Đưa anh một ít, lấy tiền về quê”
Thế là họ rước Sanh về
Cho cái đàn đểu, bảo: “Về mà chơi”
Tiền cũng cho kha khá rồi
Có nồi cơm cũ, Sanh đòi mang theo
Vua Biển cũng chẳng ngặt nghèo
Cho luôn, để khỏi lèo nhèo, mất công.



Quay trở lại chuyện của Thông
Đón được Công chúa về Cung, rất hoành
Thông muốn tổ chức cưới nhanh
Để lâu nhỡ chuyện chẳng lành xảy ra
Nhưng mà Công chúa chúng ta
Tự dưng cấm khẩu, rất là không hay
Thái Y các kiểu bó tay
Vua nói “Thông, khất chú mày ít lâu”
Tự nhiên ăng ẳng từ đâu
Tiếng hát ai oán, rất sầu thê lương
“Anh mày lặn lội đường trường
Cứu con Công chúa ẩm ương trở về
Thế mà giờ nó cá chê
Nó sắp đám cưới, để về với giai”
Vua nghe, đéo biết là ai
Sai lính ra gọi vào ngay trong thành
Tưởng thằng nào, hóa anh Sanh
Hết tiền nên đã trở thành hát rong
Công chúa nằm ngửa trong phòng
Thấy giai nên nghểnh cổ trông ra ngoài
Nhìn thấy anh Sanh đẹp trai
Gào lên thảm thiết: “Em nài, anh ơi”
Hai đứa mừng rỡ khôn nguôi
Tíu ta tíu tít, rồi lôi vào phòng
Đến đây sợ trái thuần phong
Nên tôi chỉ tả rằng rung cả nhà
Công chúa liên tục gào la
“Nữa, anh ơi, nữa...” rất là thảm thương
Vua đứng hóng hớt ngoài tường
Chỉ nghe mà cũng thấy cương cả nòng…



Lại dừng. 


Phần 1

Phần 2

Phần 3


Phần 5


Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Thạch Sanh Truyện - P3

Dậy thì, Công chúa mót chồng
Đại bàng tóm mất, chổng mông Vua gào
 
(Hình minh họa chôm chỉa, nhẽ Thạch Sanh phiên bản Khoai Tây)

Năm đấy vua mở kén rê (rể)
Bởi vì công chúa máu me quá rồi
Tuổi thì mới có đôi mươi
Nhưng nàng nhất quyết tìm người kết hôn
Công chúa xinh đẹp hết hồn
Thế là sai tráng sồn sồn nộp đơn
Tiêu chuẩn cao vãi linh hồn
Ngoại hình, học thức, lại còn tiền đông
Tuy nhiên ghi chú 1 dòng
"Hàng khủng tuyển thẳng vào vòng Knock-out."


Thi tài mới khó làm sao
Danh sách bỏ cuộc, bị out khá dài
Vào vòng cuối, rất là oai
Thí sinh tề tựu, độ hai chục chàng
Toàn là Hoàng tử lân bang
Nói chung rất ổn, đã sang, lại giàu
 “Công chúa chết rúc nơi nao?
Làm gì chưa chịu ra chào bọn anh?”
Công chúa chỉ thế là nhanh
Lao ra lập tức, chạy quanh khán phòng
Uốn éo khoe đủ 3 vòng
Bơm độn rất khéo, nên trông cực ngầu
Bỗng dưng xuất hiện từ đâu
Đại Bàng to vật, tóm đầu lôi đi
Tất cả chưa hiểu chuyện chi
Thì em Công chúa đã đi mất rồi.


Nhà Vua xúc động, bồi hồi
“Tốn bao cơm gạo để nuôi con này
Bây giờ, tất cả nghe đây
Thằng nào cứu được, gả ngay tức thì”


Cả lũ rầm rập kéo đi
Vua điều Thông dẫn quân đi một đường
Thông vốn giỏi hát cải lương
Võ vẽ đéo biết, cùng đường, phải nghe…


Lại nói anh Sanh ngô nghê
Từ buổi hôm trước, trốn về rừng xanh
Cả ngày đi lại loanh quanh
Chặt cây, săn thú, mơ thành đại gia
Sanh có sở thích săn gà
Nên làm cung nỏ, chiều là vác đi
Hôm đấy đang chẳng có gì
Bống thấy cái bóng đen xì bay qua
Sanh liền rút đồ chơi ra
Bắn vèo 1 phát “Chết bà mày đi”
Hóa ra cái bóng đen xì
Là chàng Chim Khủng đang đi về nhà
Đúng ra tên cách rất xa
Nhưng vác Công chúa, nên là trúng lưng
Sanh thấy vết máu, cả mừng
Mò theo, tiến thẳng vào rừng âm u.





Đang đi, nghe gọi: “Ê ku!”
Quay lại thì thấy ai như Thông lùn
Gặp nhau tay bắt mặt mừng
Sanh khoe chuyện bắn trúng lưng Đại Bàng
Thông nghe chuyện, rất bàng hoàng
“Đi thôi, hiền đệ, cứu nàng về Cung”
 




Phần 1

Phần 2 


Phần 4


Phần 5




Lại dừng để mà câu viu
Bởi vì lốc quá hẩm hiu, nên đành...


Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2013

Thạch Sanh Truyện - P2

Thạch Sanh đụng độ Chằn tinh
Tình dục, đâm chém, lừa tình, rất xôm
(Hình minh họa là anh Thạch Sanh xiếc, ở Nụi)



Đời đang tươi đẹp vô chừng
Bỗng nhiên lửa họa phừng phừng bốc lên
Số là trong Miếu xóm trên
Có con yêu quái gọi tên Trăn ngầu
Đéo biết nó đến từ đâu
Mỗi năm nó lại về chầu ở đây
Trăn tu ác quá, hóa gay
Mỗi năm một đực, cúng ngay cho “nàng”.
Trăn ra chỉ đạo rõ ràng:
“Làm trái nhời thím, cả làng chết toi”


Cuối tháng này, thím về rồi
Dân tình nhốn nháo, “Sẽ lôi thằng nào?”
Hội đồng bô lão hô hào:
“Cứ theo thông lệ, mời vào bốc thăm”
Thông ra đường, dẫm phải phân
Bốc thăm dính chấu, mặt đần cả ra
“Bây giờ phải tính sao ta?
Thím Trăn thông đít, chết bà nó luôn”
Về ôm chân mẹ, Thông tuôn:
“Cứu con, mẹ hỡi, cứu luôn tức thì”
Lý phu nhân chẳng nghĩ suy
“Mày có thằng đệ, cho đi thay mày”
Thông ưng, lập tức làm ngay
Gọi Sanh về nhậu, ngất ngây quay cuồng
“Đêm nay anh bận lên Phường
Nhờ chú gác Miếu đầu đường thay anh”
Sanh phê, nên nhận lời nhanh
“Chuyện này quá nhỏ, ông anh ngại gì”


Cuối tháng, trời tối đen xì
Sanh vác rìu rỉ rồi đi ra đường.
Đến miếu, ra chỗ góc tường
Chất đống rơm rạ, làm giường ngả lưng.
Nửa đêm, thấy nóng phừng phừng
Ra thím Trăn đã bừng bừng về đây
Sanh tuy khỏe, nhưng đang say
Thế là bị thím “mần” ngay tức thì
Xong việc, Trăn mệt, ngủ khì
Sanh trông thấy thế, tức thì vùng lên
Rìu rỉ dựng ngay cạnh bên
Sanh bổ một phát, thím lên chầu trời
Sanh vẫn căm phẫn, chưa nguôi,
Chặt luôn thủ cấp, cho vơi hận này
Chiêu này, kể cũng khá hay
Sau này bạn Nghĩa cũng bày y chang.(*)


Sanh vác đầu Trăn về làng
Vào nhà Thông gọi: “Nhận hàng đi anh”
Tất nhiên phải nổ tanh bành
Rằng “Em chiến đấu rất hoành mới Trăn”
Mẹ con Thông dân làm ăn
Thấy thế, cùng tính phải thăn vụ này
Liền kêu khóc “Chết rồi đây
Trăn là bồ nhí của thầy Bí thơ
Chú gây họa rất là to
Giờ chú cứ biến, anh lo vụ này”
Sanh sợ xám ngoét mặt mày
Thông cho mấy lít, cầm ngay, cút liền.


Mẹ con Thông sướng phát điên
Xách đầu Trăn đến lĩnh tiền thưởng ngay
Tưởng đen, hóa lại gặp may
Lừa được thằng ngố, kiếm ngay bộn tiền
Nhưng đương thời buổi đảo điên
Kinh tế khủng hoảng, nên tiền không đông
Vua liền bảo mới cả Thông
“Tiền mặt không sẵn, chú Thông chớ buồn
Bây giờ chú đang đi buôn
Anh cho cái chức, oai hơn thế nhiều”
Thông ta suy tính đăm chiêu
“Ô-kê, em nhận, có điều, phải to”
“Địt mẹ chú cứ khéo lo
Anh là Lãnh tụ. Chức to? Có liền!”
Đời Thông từ bấy lên tiên
Làm quan to vật, kiếm tiền hơi phê


(*): Vụ nủi tiếng ở Nụi đôi năm trước.

Bài nài đéo có còm-men
Phần sau tôi sẽ đéo thèm bốt lên