Thứ Hai, 25 tháng 4, 2016

Câu chuyện tháng Tư (2016)





Đã gần hết mẹ tháng Tư
Ngồi lướt Lá Cải vui như ăn đề…


Viện Hàn lâm Cái Đéo Giề
Mỗi ngài một Sỹ, nghe phê vãi nồi
Giáo dục Cuốc da phất rồi
Phổ cập Tiến sỹ mấy hồi nữa đâu.

Ngược vào thành phố Bác Râu
Phồn hoa đô hội đứng đầu nước ta
Có anh Tuần bộ tên Hà
Võ công cái thế, rất là nổi danh
Kung fu nức tiếng Sài Thành
“Nhất chưởng tất sát” vang danh đất Gồng
Gian thương Xì phố rất ngông
Hàng rong thì lại càng không sợ gì
Gặp anh mà dám sân si
Một nhát, bệnh viện đón đi tức thì.

Nghị trường sắp hết nhiệm kỳ
Vẫn kịp “Tứ trụ”, uy nghi vô cùng
Xong xuôi, bỗng ở Miền Trung
Hai chữ “Vũng Áng” đùng đùng nổi lên
Cá bể đồng loạt quy tiên
Nhẽ điềm ta sắp tiến lên Thiên Đàng (?)
Nguyên nhân chưa biết rõ ràng
Mực, cá cứ chén, biển vàng – cứ bơi
Sơn Phó quan đã dạy rồi
Chuyện nài cứ thế làm thôi, đừng bàn
Điều tra là việc của quan
Dân đen đừng có lan man, hãm nồi!


Cái dạo Tiệc lớn vừa rồi
Hai chữ “Khởi nghiệp” được lôi lên đầu
Nhưng nhớ nhìn trước ngó sau
Kiếm thầy Phong Thủy thâm sâu, lành nghề
Chọn chỗ mà đéo ra giề
Ăn quả “Khởi tố” là phê quên sầu
Vẫn chuyện thành phố Bác Râu
Anh Tấn đã hiểu biển sâu dư lào
Cà phê ăn sáng “Xin chào”
Sắp tới nhẽ đổi thành “Tao xin chừa!”


Mẽo cuốc nức tiếng từ xưa
Tung phin Bom tấn bốn mùa một niên
Vừa rồi Lừa cuốc tung phin
"Đền Hùng thất thủ", phát điên bao người
Hành động ngộp thở, tuyệt vời
Khẳng định hay nhất trên đời, biết chưa (!) 


...

Tháng Tư, Nụi chó, Đại Lừa
Rảnh háng nên gõ phím bừa, cho vuôi!


*** 


(Ảnh ăn cắp)

Thứ Năm, 21 tháng 4, 2016

Song Tinh Truyện (2.0)



Ngậm ngùi giở lại sách xưa
Có những câu chuyện như vừa hôm qua…

Thời xa, xa rất là xa
Có một vùng nọ tên là Văn Lang
Lập quốc kể cũng nhẹ nhàng
Rồng – Tiên chịch phát, ra ràng trăm con
Sau rồi bọn chúng ly hôn
Chồng thời xuống bể, vợ chuồn lên non
Mỗi đứa dẫn năm chục con
Giai cả theo mẹ, sồn sồn lên vua
Cũng theo thông lệ từ xưa
Hùng King danh hiệu, rất vừa dáng anh.

Thời gian trôi vãi cả nhanh
Hùng King triều đại rất hoành, rất lâu.

Hết vui rồi lại đến sầu
Ngày tàn sẽ đến canh thâu mịt mờ
Hùng King mười tám bấy giờ
Con giai éo có, thẫn thờ ngày đêm
Con gái có nhõn một em
Mỵ Nương tên gọi, như tiên giáng trần
Gầm cao máy thoáng vô ngần
Mặt xinh, dáng chuẩn, muôn phần đỉnh cao
Nghề chơi không thiếu ngón nào
Phong Châu nức tiếng, anh hào nữ nhân
Nổi danh khắp chốn xa gần
Phan-pết cũng được đến gần triệu phan.

Chơi mãi rồi nó cũng nhàm
Mỵ Nương đã chán cảnh làm dân chơi
Thỏ thẻ “Này bố yêu ơi
Con đây mót cưới lắm rồi, triển thôi!”

Hùng King cho phát thiệp mời
“Cháu nào mà máu, đến chơi, bác chiều
Điều kiện cũng chẳng có nhiều
Tiền đông, danh khủng, bấy nhiêu thôi mà”

Tin vui truyền khắp mọi nhà
Trai tráng nô nức, rất là hân hoan
Nhưng rồi rơi rụng vô vàn
Sót lại còn đúng hai chàng đại gia
Sơn – Thủy nức tiếng gần xa
Danh gia vọng tộc, rất là ô-kê
Nương nhìn thấy phát là mê
Nhưng chỉ được một, đau mề lắm thay.

Hùng King lập tức ra tay
Cuộc thi các kiểu được bày ngay ra
Sơn – Thủy đáng mặt con nhà
Cái gì cũng giỏi, rất là tài cao
Chăn trâu, cắt cỏ, tát ao
Cầm kỳ thi họa, món nào cũng thông
Hùng King rối hết cả lòng
Làm sao mà để chọn chồng cho con
Quân sư hiến một kế ngon
Hùng King tấm tắc “Vãi nồL, anh khen”

Wish list lập tức được lên
Để 2 thằng gẳm đi tìm về ngay
Mỵ Nương má đỏ hây hây
Bởi mơ đến cảnh ngất ngây đang gần.

Buổi đó trời đất vào Xuân
Dân tình biết lịch, rần rần về Kinh
Ước nhìn tận mặt Song Tinh
Bởi sẽ có đứa thành King sau này.

Phong Châu rộn rã đêm ngày
Hùng King hớn hở, mặt mày hân hoan
Phen này kén được rể ngoan
Yên tâm có đứa lo toan sau này
Cơ mà đợi mãi mấy ngày
“Sơn – Thủy hai đứa chúng mày nơi nao?
Nhẽ nào dám bỏ bom tao
Bố mày mà cáu, thằng nào cũng đi”

Tin sét đánh đến cấp kỳ
Sơn – Thủy hai đứa trốn đi mất rồi
Mấy hôm thi thố liên hồi
Hai đứa nó đã nhận lời yêu nhau
Trốn đi tận đẩu tận đâu
Mỵ Nương nằm chổng phao câu than trời.
Hùng King ngậm đắng mà cười
“Đéo đỡ được quả ông Trời ổng troll”

Triều đình mất mặt vãi nồL
Quân sư lập tức ôn tồn bày chiêu
“Tìm ngay một chú liều tiều
Miễn ngoan là được, phong liều, là xong
Nương nó chỉ cốt có chồng
Hàng khủng là nó sẽ không nói gì”

Mật chỉ lập tức ban đi
Tìm được một chú Ba Vì to con
Mỵ Nương thấy chú cũng ngon
Gật đầu tức khắc, “Khác nồL gì đâu!?”
Đoạn gà, voi, ngựa về sau
Là do bốc phét rất lâu mà thành.

Lại nói hai đứa Song Tinh
Cái câu “Sơn – Thủy hữu tình” sinh ra
Hai đứa bỏ trốn cực xa
Yêu nhau trọn kiếp, rất là ô-kê
Trải bao mưa gió dầm dề
Thuật ngữ kinh viện “bê-đê” ra đời.

Truyện xưa, ngẫm lại mà cười…

Thứ Năm, 8 tháng 10, 2015

Thu nhớ







Thu về anh lại viết cho em  
Những điều vu vơ, thoảng hương hoa sữa 
Nhưng hương quen xưa giờ không còn là của riêng anh nữa 
Những vẩn vơ anh viết, để rồi quên.

Hà Nội tháng mười, những nỗi nhớ không tên
Về những điều đã qua, gọi tên là kỷ niệm
Nhưng cuộc đời có đâu những điều màu nhiệm
Lỡ bước rồi, chẳng thể quay lại những ngày xưa.


Vệt nắng buồn, dài những giấc mơ
Về những hạnh phúc thuở xưa, mỏng manh như mùa thu Hà Nội
Về những điều ngọt ngào, đến và đi rất vội
Về những ngày xưa, không trở lại bao giờ.


Anh lại ngồi viết những vẩn vơ
Dài mãi câu thơ ngày xưa em yêu nhất
“Thu đi vội, đông sang cùng gió bấc
Cuốn về đâu, hương hoa sữa ngày xưa…”


Thu lại về, xanh biếc, ngẩn ngơ
Hoa sữa vẫn như xưa, nồng nàn da diết
Đâu đó một góc trong tim, chỉ mình anh biết
Có một mùa thu xanh mãi đến bây giờ.


10.2015

http://www.phunuvagiadinh.vn/Van-hoc-196/thu-nho-15803

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

Hà Nội và Cây

Em ơi buồn làm chi (*)
Anh đưa em về thủ đô nghìn năm Hà Nội
Hãy rảo bước cùng anh, nếu giai nhân
không vội
Ngắm thủ đô văn hiến, và hào hoa

Tiếng còi xe là một bản tình ca
Từ sáng đến khuya
Dạt dào như tình yêu tuổi trẻ
Suối âm thanh cuộn trào mạnh mẽ
Tưới mát những tâm hồn cằn cỗi
già nua.

Dạo phố cùng anh, em đã thấy mệt chưa
Đôi chân ngọc có quen với địa hình Hà Nội?
Ngồi xuống bên anh, ngắm phố phường
rất vội
Ngắm nhà, phố nhấp nhô
thấy kích thích vô cùng

Ngồi bên nhau, mình nhớ những dòng sông
Tô Lịch, Kim Ngưu, như tóc em, đen óng
Cá chép hàng năm, mặc Ngọc Hoàng trông ngóng
Vì yêu sông kia mà ở lại,
chẳng về trời.

Nhìn Hà Nội hôm nay, đôi hàng ngọc em rơi?
Xúc động phải không em,
hay là vì bụi?
Cũng chẳng khác gì nhau,
Thủ đô mình chật chội
Giọt cam lồ em, mát toàn bộ bê tông.

Dân thủ đô mình giờ phần lớn bẹp mông
Vì cưỡi Uây Tàu cả ngày nhông nhông hít khói
Chuyện thường thôi,
nào có gì đáng nói
Bởi vẫn oai hơn đám trọc phú
ở quê.

Em nghe không, mấy hôm nay dân phản đối
rất ghê
Vụ thành phố đốn hàng nghìn cây
đủ loại
Hồn cốt nghìn năm thủ đô băng hoại
Bởi nỗi sợ nhân dân bị cây đổ
vỡ đầu.

Nỗi hoang mang được dẹp bỏ rất mau
Hà Nội lại hân hoan, lẽ phải thêm một lần thắng thế
Anh nghe tin, tay đưa nhanh giữ ghế
Sợ vui quá đà, lộn ngã
gãy mẹ răng.

Rộn rã trong tim nhưng anh vẫn cứ lăn tăn
Dân thủ đô mình yêu môi trường tự bao giờ, em nhỉ?
Liệu từ ngày mai ra đường ta có còn phải nghĩ
Chọn khẩu trang hiệu gì
đã tốt
lại còn sang?

Thủ đô mình rộng lớn mênh mang
Em sẽ mãi cùng anh yêu Hà Thành, trọn kiếp?



 (*) Thơ anh Cầm bạn tôi

Thứ Năm, 12 tháng 2, 2015

Táo (hơi) bựa

Thị Nhi cùng mới Trọng Cao
Kết duyên thề nguyện bạc đào, rụng răng
Bao năm hùng hục gối chăn
Mãi đéo chửa đẻ, băn khoăn vãi tè
Cao khổ như thể lợn què
Ngồi cỗ chiếu dưới, ê chề thân trai
Cả ngày bú diệu, thở dài
Cửa nhà hiu quạnh, nhõn hai thân gầy
Chửi vợ như thể hát hay
Dần dà rồi đến bạt tai, đập đầu
Nhi than “Em kiếp ve sầu
Tuần vài trận đập, khổ đau quá trời!”
Ngày kia Cao nhậu đã đời
Nhi giận, hậm hực vài lời khó nghe
Cao vớ ngay cái điếu tre
Đập vợ 1 trận bò lê bò càng
Thị Nhi đau đớn bẽ bàng
“Tình mình đã đoạn, bye chàng, em đi”


Cao tỉnh rượu, khóc như ri
“Nhi ơi em đã bỏ đi đường nào?
Bao năm tích được vài hào
Em cầm đi sạch, làm sao sống giờ?”
Quả là đời chẳng như mơ
Sổ đỏ Nhi cũng bất ngờ cầm theo
Cao nghèo lại gặp cảnh eo
Tiền hết, nhà mất, như mèo gặp mưa
Đâu rồi hoành tráng thuở xưa
Anh Cao nay phải bụi bờ xin ăn.


Đông tàn rồi sẽ đến Xuân
Từ độ dứt áo, Nhi dần phất lên
Đi buôn gặp vận, rất hên
Càng ngày Nhi lại càng lên le-vồ
Không còn thôn nữ ngây ngô
Vàng Son danh tiếng vãi lờ 1 phương
Tình duyên trời cũng đoái thương
Bao nhiêu giai trẻ đón đường, đong đưa.


Đất cằn tất khát trời mưa
Ruộng kia muốn tốt, phải bừa thường xuyên
Bao ngày vật vã phát điên
Cũng bởi 2 chữ “chính chuyên” trên đầu
Nhưng mà nhịn mãi được sao
Nhi kết tóc mới anh hào Phạm Lang
Phú gia địch quốc vãi hàng
Kinh doanh xe cộ, nhà hàng, mát xa
Kết duyên Tần Tấn một nhà
Lang - Nhi hợp mệnh, tà tà phất lên.


Quay lại câu truyện phía trên
Trọng Cao tay trắng, trở nên ăn mày
Cơm thừa canh cặn qua ngày
Hình dong khốn khổ, thân gầy xác ve
Khi xó chợ, lúc bến xe
Vật vờ khắp chốn, hết quê lại thành
Quanh năm chỉ một áo manh
Mà rách tơi tả, có lành đéo đâu
Bữa nọ thấy thấy một nhà giầu
Vi-la to vật, ngay đầu phố to
Đói lả nên chẳng đắn đo
Chỉ mong kiếm một bữa no, là mừng.


Tháng Chạp sao sấm đùng đùng?
Cao – Nhi chạm mặt, tận cùng ngổn ngang
“Trời thương, ta gặp lại nàng,
Hợp Phố vẫn đợi ta mang châu về
Bao nhiêu ẩn ức não nề
Cho qua em nhé, hãy về team anh”
Lời Cao lay động trời xanh
Nhi nghe mà lệ vòng quanh mắt huyền
“Cũng là một thuở ước nguyền
Cũng là ân nghĩa, nhân duyên một thời
Nhưng mà Tạo hóa trêu ngươi
Em giờ đây đã là người Phạm gia,
Anh đà lặn lội bôn ba
Gặp nhau, trước hãy vào nhà em chơi
Rượu nhạt, em kính chàng xơi
Rồi mình cùng kể quãng đời vừa qua”.


Cao – Nhi đương lúc khề khà
Phạm Lang bất chợt về nhà, hoảng thay
“Nhi ơi em hãy ra đây
Hôm nay anh ngả con cầy, Tất niên”
Cao – Nhi sợ hãi phát điên
Phạm Lang tuy tính rất hiền, nhưng hung
Gặp cảnh này, hắn phát khùng
Lơ mơ 2 đứa tiêu tùng như chơi
Đống rơm, Nhi bảo Cao chui
Tạm lánh trước đã, để rồi tính sau.
(Cao vốn cơ cực bấy lâu
Rượu vào díp mắt, ngoẹo đầu ngủ luôn.)


Lang bảo vợ “Mình dân buôn
Tất niên chén chó, đúng luôn, phỏng nàng?
Em ra siêu thị đầu làng
Làm đôi chai rượu rồi mang về liền”
Vợ đi, Lang xắn tay liền
Đốt rơm thui chó, khỏi phiền tay ai.


Nhi về, sét đánh ngang tai
Rơm ngùn ngụt cháy, kêu hoài “Anh Cao!”
Cao giờ còn đáp làm sao
Lửa kia đã tiễn chàng vào thiên thu
Nhi hận mình quá là ngu
Lửa rừng rực đỏ, quá ư đau lòng
“Sống không trọn kiếp vợ chồng,
Em nguyện vào lửa, đi cùng với anh”
Sự tình diễn biến quá nhanh
Phạm Lang sực hiểu, liều mình lao theo…


Tháng Chạp, mưa rét hắt hiu
Hăm ba, hôm đó lắm điều bi ai
Anh Hoàng nước mắt ngắn dài
Tự nhận khuyết điểm, tìm bài sửa sai
Nghĩ ra một kế rất tài
Cho ba người đó ngang vai, một hàng
Táo Quân, danh định rõ ràng
Lo chuyện bếp núc nhân gian, mọi nhà
Tháng Chạp, nhằm đúng hăm ba
Cùng lên bá cáo năm qua làm gì
Lên lưng Cá Chép mà đi
Đặt riêng 1 lối, cứ phi ầm ầm


Mưa phùn, gió bấc căm căm
Hôm nay tôi rảnh, nên mần tý thơ.

Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014

Bựa Quán Dị Triện (tiếp)



 Lâu lâu ngó lại chỗ này,
Móc lại bài cũ lên đây, đỡ buồn.

-------


Đến Ô-đét-xa, Hoàng Bom ngộ đạo

Rời Mút-cu, Ivan Chuối gặp tri âm.

Lại nói đến chiện Hoàng Bom thành sự mất tân mới cả Fà giò, giở về nhà lúc đó đã canh ba gà gáy. Thấy ông pa bà ma vưỡn đứng trước cổng đợi, Hoàng Bom lo chuyến này sẽ nát mẹ mông tội đi chơi về khuya đéo xin phép. Đương lí nhí định chì bày lí do thì thấy bà ma ôm chầm Hoàng vào lòng, khóc nấc. Còn ông pa vỗ vai “Mầy được xuất dương rùi con!”.

Hoàng lầm nhẩm “Địt mẹ vửa xuất… xong thì lại được xuất dương. Sướng đéo tả”.



Ô-đét-xa một ngày đông.

Một thiếu niên dáng người nhỏ thó đương đúng nơi công viên, bất chấp cái lạnh cắt da. Tay trái chàng ngoáy mũi, còn tay phải đút áo măng tô. Nhìn vửa có nét tiêu dao, vửa uy phong lẫm liệt. Tựa như con chim chích đậu trên ngọn tre vậy. Thật dúng là điên khùng xuất thiếu niên.

Thiếu niên lòi rom đó không ai khác chính Hoàng Bom. Tay trái ngoáy mũi chính là 1 trong mười mấy (hay bao nhiêu đéo biết) Kỳ Công của chàng. Tay phải thoạt nhìn đương đút túi áo măng-tô, dưng thực ra đương luyện Mặc Cân thủ pháp, 1 trong 72 tuyệt kỹ Thẩm Du.

Bỗng văng vẳng giọng ca chua dư cứt mèo, lời ca thực giản đơn nhưng cũng rất cao siêu:

“Khi chiến cùng liền bà,

Ta biến mình thành liền ông.

Khi chiến cùng liền ông,

Ta nghĩ mình là liền bà”

Hoàng Bom dòm về phía tiếng hát cất lên, một Gay nhân đương ung dung bước tới, dưng nhìn từ xa lại ngỡ là lăn.

Hoàng Bom lẩm nhẩm:

“Đây chẳng phải là đạo lý tối cao của Dâm học ư? Ôi chao lời ca thoạt nghe bệnh hoạn, dưng lại chính là điều mà cuộc đời ta theo đuổi.”

Vừa lúc đấy gay nhân đó lăn tới nơi, Hoàng Bom bước đến quỳ sụp xuống mà nói:

- Mạo muội mong cô dừng bước. Lời cô vửa ca thực như ánh mặt giời chiếu qua tim Zì. Thực như tỉnh cơn mê. Như vén mây mà dòm thấy mặt giời.
Hôm nai ta đã có duyên hội ngộ, thật đúng ý Trời. Chẳng hay tên mày là gì, con mặt \./?

Gay nhân ngửa mặt lên giời cười to 3 tiếng “Hé hé hé” rùi thủng thẳng:

- Đất Thanh Trì vang lừng danh Chuối
Nơi Mút-cu lẫm liệt Ivan.
Không dám, không dám, tiện nhân hãy đứng lên. Bố mài tên Ivan Chuối. Mày tên gì?

- Zì là Hoàng Bom, from Cổ Nhuế, được cho sang đây học nghề buôn lậu. Nay được gặp cô, quả thực giời giúp Zì.

- Ta đi đến đâu hát bài vửa rồi cũng bị ăn tát, nên uất hận mà rời Mút-cu đến đây thăm thú dăm hôm. Gặp mày chả khác đéo Bá Nha gặp được Tử Kỳ. Quả trời thương sắp đặt cuộc tao ngộ nài.

Nói xong 2 bên cầm tay nhau rơi nước mắt, đoạn lôi nhau và bụi rậm ân ái đến tận sáng hôm sau.


Đúng là:

Giời Nga Sô, đẩy đưa Bom gặp Chuối,

Đất công viên, mưa Sở tưới đất Tần.

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Song Tinh Truyện - P3



(Ảnh nhẩy. Vẽ đẹp phết, nhỉ!)



Phần 3
Thầu kia đã nhắm cho Sơn
Thủy ngu nên phải cắn nồl, vậy thôi!

Hai thằng cắp đít trở về

Mơ màng đến cảnh đê mê đang gần

Mỵ Nương xinh đẹp tuyệt trần

Mông căng vếu nở, muôn phần thơm nguôn

Nghĩ thôi súng đã cứng luôn

Ngày mai nhất quyết phải tuôn ầm ầm

Sức vóc Sơn – Thủy vốn vâm

Lại thêm thuốc bổ, rượu ngâm suốt ngày

Sơn thì lắm món cỏ cây

Chim thú các kiểu, rồi tay gấu rừng

Thủy Tinh cá ngựa tưng bừng

Cả 2 dương khí phừng phừng khỏi chê.





Thủy Tinh dân biển, tính quê

Thật thà chất phác, tối về ngủ luôn

Sơn Tinh từ nhỏ đi buôn

Ăn xong lập tức vào buồng ủ mưu

“Tuy mình từng trải phong lưu

Nhưng câu “cẩn tắc vô ưu” đéo thừa

Ngày mai trong lúc cày bừa

Cướp cò 1 phát thì thua nó liền”

Nghĩ mãi ra 1 mẹo tiên

Sáng ra dậy sớm, ngồi thiền quay tay

Xong xuôi hớn hở mặt mày

“Nhất khoát phần thắng về tay thằng này”





Quả nhiên Sơn tính quá hay

Thủy chơi xanh – chín, thua ngay tức thì

Tuy rằng tinh lực thần kỳ

Nhưng Sơn vượt trội, cứ phi rần rần

Nương ta lên đỉnh chục lần

Nói chung mãn nguyện, muôn phần thỏa thuê

“Cuộc thi tưởng phải xử huề

Nhưng Sơn quá đỉnh, theo về núi thôi

Nhưng Thủy cũng hạng khó xơi

Làm nó bẽ mặt, nó chơi thì phiền”

Lập tức báo Hùng King liền

“Ông bô nghĩ cách, xử yên vụ này”

“Yên tâm, bố đã ra tay

Gạo nào bố cũng đem xay tức thì”




Hùng King cho gửi thư đi

“Sơn – Thủy đều đỉnh, cuộc thi xử hòa

Bây giờ, muốn cưới con ta

Ngày mai phải nộp được ba món này:

Nhân sâm to bằng bắp tay

Sừng tê mét rưỡi, con cầy tạ tư”




Sơn được tin, sướng ngất ngư

Lập tức gom đủ, y như thư đòi

Khuyến mại thêm gà, ngựa, voi

“Của nhà trồng được, tiếc bòi gì đao”

Sau này đéo hiểu vì sao

Truyện thành chín cựa, chín mao, chín ngà?




Nói về anh Thủy thật thà

Hùng King đòi thế, biết là bị chơi

“Địt mẹ tao ở biển khơi

Mày đòi như thế, biết moi chỗ nào

Bố con mày nhớ mặt tao

Phen này chớ trách bố đào nhà bay”

Về nhà gọi hội đi ngay

Quyết lấy máu rửa hận này mới nguôi





Hùng King sợ quắn cả người

“Sơn ơi mày giúp bố chơi thằng này”

Sơn liền lập tức ra tay

Gọi hội đông nghịt đến quây Thủy gà

Hội Thủy lặn lội đường xa

Bất ngờ bị úp, thế là thua thôi

Hùng King tưởng chết đến nơi

Ai ngờ được cứu, mừng ơi là mừng!




Thắng trận ăn nhậu tưng bừng

Nhân tiện làm cỗ để mừng cưới luôn

Ai cũng vui, đéo ai buồn

Tiệc tùng thác loạn rượu tuôn ào ào.




Sơn – Nương về chốn núi cao

Chặt rừng, khai mỏ, tiền vào rất kinh

Còn về anh gẳm Thủy Tinh

Nguôi nguôi, tự nhủ “Thôi mình cho qua

Dù gì cũng hạng đại gia

Chân dài đông nghịt, kệ bà em Nương

Em ẻm mình cũng đã tương

Đã rành mọi nhẽ cái nường của em”


Nói chung là mọi chuyện êm

Sơn – Thủy đình chiến, bình yên đong tiền

Có thằng văn sỹ điên điên

Đéo đâu dựng chuyện nghìn niên oán thù

Đánh đấm là chuyện rất ngu

Nhưng Lừa lại khoái, rất ư lạ kỳ

Thủy Tinh thua trận, bị đì

“Nghìn năm ôm hận”, còn gì đời trai?

Sơn Tinh hoành tráng, quá tài

Nâng thành Thánh Tản, đời ai sánh bằng!

Hết.