Thứ Năm, 21 tháng 4, 2016

Song Tinh Truyện (2.0)



Ngậm ngùi giở lại sách xưa
Có những câu chuyện như vừa hôm qua…

Thời xa, xa rất là xa
Có một vùng nọ tên là Văn Lang
Lập quốc kể cũng nhẹ nhàng
Rồng – Tiên chịch phát, ra ràng trăm con
Sau rồi bọn chúng ly hôn
Chồng thời xuống bể, vợ chuồn lên non
Mỗi đứa dẫn năm chục con
Giai cả theo mẹ, sồn sồn lên vua
Cũng theo thông lệ từ xưa
Hùng King danh hiệu, rất vừa dáng anh.

Thời gian trôi vãi cả nhanh
Hùng King triều đại rất hoành, rất lâu.

Hết vui rồi lại đến sầu
Ngày tàn sẽ đến canh thâu mịt mờ
Hùng King mười tám bấy giờ
Con giai éo có, thẫn thờ ngày đêm
Con gái có nhõn một em
Mỵ Nương tên gọi, như tiên giáng trần
Gầm cao máy thoáng vô ngần
Mặt xinh, dáng chuẩn, muôn phần đỉnh cao
Nghề chơi không thiếu ngón nào
Phong Châu nức tiếng, anh hào nữ nhân
Nổi danh khắp chốn xa gần
Phan-pết cũng được đến gần triệu phan.

Chơi mãi rồi nó cũng nhàm
Mỵ Nương đã chán cảnh làm dân chơi
Thỏ thẻ “Này bố yêu ơi
Con đây mót cưới lắm rồi, triển thôi!”

Hùng King cho phát thiệp mời
“Cháu nào mà máu, đến chơi, bác chiều
Điều kiện cũng chẳng có nhiều
Tiền đông, danh khủng, bấy nhiêu thôi mà”

Tin vui truyền khắp mọi nhà
Trai tráng nô nức, rất là hân hoan
Nhưng rồi rơi rụng vô vàn
Sót lại còn đúng hai chàng đại gia
Sơn – Thủy nức tiếng gần xa
Danh gia vọng tộc, rất là ô-kê
Nương nhìn thấy phát là mê
Nhưng chỉ được một, đau mề lắm thay.

Hùng King lập tức ra tay
Cuộc thi các kiểu được bày ngay ra
Sơn – Thủy đáng mặt con nhà
Cái gì cũng giỏi, rất là tài cao
Chăn trâu, cắt cỏ, tát ao
Cầm kỳ thi họa, món nào cũng thông
Hùng King rối hết cả lòng
Làm sao mà để chọn chồng cho con
Quân sư hiến một kế ngon
Hùng King tấm tắc “Vãi nồL, anh khen”

Wish list lập tức được lên
Để 2 thằng gẳm đi tìm về ngay
Mỵ Nương má đỏ hây hây
Bởi mơ đến cảnh ngất ngây đang gần.

Buổi đó trời đất vào Xuân
Dân tình biết lịch, rần rần về Kinh
Ước nhìn tận mặt Song Tinh
Bởi sẽ có đứa thành King sau này.

Phong Châu rộn rã đêm ngày
Hùng King hớn hở, mặt mày hân hoan
Phen này kén được rể ngoan
Yên tâm có đứa lo toan sau này
Cơ mà đợi mãi mấy ngày
“Sơn – Thủy hai đứa chúng mày nơi nao?
Nhẽ nào dám bỏ bom tao
Bố mày mà cáu, thằng nào cũng đi”

Tin sét đánh đến cấp kỳ
Sơn – Thủy hai đứa trốn đi mất rồi
Mấy hôm thi thố liên hồi
Hai đứa nó đã nhận lời yêu nhau
Trốn đi tận đẩu tận đâu
Mỵ Nương nằm chổng phao câu than trời.
Hùng King ngậm đắng mà cười
“Đéo đỡ được quả ông Trời ổng troll”

Triều đình mất mặt vãi nồL
Quân sư lập tức ôn tồn bày chiêu
“Tìm ngay một chú liều tiều
Miễn ngoan là được, phong liều, là xong
Nương nó chỉ cốt có chồng
Hàng khủng là nó sẽ không nói gì”

Mật chỉ lập tức ban đi
Tìm được một chú Ba Vì to con
Mỵ Nương thấy chú cũng ngon
Gật đầu tức khắc, “Khác nồL gì đâu!?”
Đoạn gà, voi, ngựa về sau
Là do bốc phét rất lâu mà thành.

Lại nói hai đứa Song Tinh
Cái câu “Sơn – Thủy hữu tình” sinh ra
Hai đứa bỏ trốn cực xa
Yêu nhau trọn kiếp, rất là ô-kê
Trải bao mưa gió dầm dề
Thuật ngữ kinh viện “bê-đê” ra đời.

Truyện xưa, ngẫm lại mà cười…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét